Cố Thiên Tửu về nhà tắm sơ qua, đánh răng rửa mặt rồi leo lên giường nằm nghỉ ngơi một chút. Cậu tính nghỉ ngơi một chút rồi mở máy lên nhìn tình hình của Hoàn Nhi như thế nào, nhưng có lẽ do quá mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Có lẽ do hôm nay xảy ra nhiều việc nên đêm nay giấc ngủ của cậu có chút không yên ổn.
Lần mở mắt đầu tiên, cậu thấy trước mặt mình là cô gái thấp hơn cậu một cái đầu, còn cậu thì đang cúi đầu nhìn cô ấy, trong lòng cậu lúc này vừa hồi hộp lại vừa lo lắng, bàn tay hai bên đùi cũng vì sự căng thẳng này mà từ nắm hờ thành chặt dần.
Cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở của bản thân thả rất chậm, đôi mắt của cậu cứ như bị ai đó bắt cố định một chỗ vậy cứ ngốc ngốc nhìn cô gái trước mặt, dù đã nhìn rất sâu vào thân ảnh nhỏ bé trước mặt của cô ấy, nhưng cậu lại chẳng thấy rõ ngũ quan của người trước mặt này, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự kinh ngạc trong đó của nàng.
Cậu đứng đó rất lâu, lâu đến mức cậu còn nghĩ người trước mặt này hẳn là bị lời cậu nói làm cho bản thân cô khó chịu rồi hay không, thì người trước mặt bỗng mấp máy môi.
Cậu không nghe rõ cô ấy nói gì, dù đã cố gắng nghe rõ, nhưng giọng của cô ấy cứ như đến từ đại dương sâu thẳm vậy, tuy không biết cô ấy nói gì nhưng cơ thể cậu hình như bị lời nói của cô ấy làm cho suy sụp rất nhiều, cậu cảm nhận rất rõ lồng ngực bên trái có đặt trái tim của cậu bị thắt chặt lại như bị bệnh tim vậy, vừa nhói lại vừa đau.
Cảm giác này thật lạ, cậu chưa từng cảm nhận qua từ lúc sinh ra tới bây giờ.
Cậu thấy khóe miệng mình giương lên một độ cong rất nhỏ, khẽ nói. "Mặc dù như vậy nhưng tôi vẫn có thể bảo hộ cho em không?"
Cậu nghe thấy bản thân nói như vậy, giây phút cậu nói ra lời này cậu cũng chẳng biết mình bị gì nữa, chỉ thấy ở một góc nào đó rất sâu trong linh hồn đau đến không thể tả, cứ như nó đang khóc đang oán hận, đang thống khổ hối hận với lời nói mà cậu đã thốt ra.
Cậu không hiểu bên trong mình vì sao lại có hai loại cảm xúc khác biệt như vậy cảm xúc riêng biệt đến từ hai người biệt lập, một bên là âm thầm chấp nhận, một bên lại đau đớn hối hận...
Còn đang chìm đắm trong loại cảm xúc khó tả này thì cậu đã bị chuyển đến một không gian khác, lần này cậu thấy bản thân mình đang ngồi dưới đất.
Nền đất ẩm ướt, cứ như vừa trải qua một cơn mưa lớn vậy, phiến lá trên cành cây nơi cậu đang ngồi dựa vào cũng chứng minh cho suy đoán của cậu, giọt nước nặng nề rơi xuống dưới mí mắt của cậu rồi chảy dài xuống cứ như giọt nước mắt từ khóe mắt cậu chảy ra vậy.
Lần này cậu có thể cảm nhận vô cùng rõ cảm xúc của bản thân lúc này, cậu đang rất cô độc, đau đớn cùng nhớ nhung.
Trong lòng ngực của cậu là một cây đèn dầu đang cháy một cách yếu ớt, phía trước là bầu trời đêm tĩnh mịch, tiếng côn trùng kêu vang lên trong không gian, bầu trời trên cao như một tấm màn đen được rũ xuống gắn thêm những vì sao lấp lánh, tạo nên một dãy ngân hà tuyệt đẹp.
Bông hoa không biết tên từ trên cây rơi xuống chỗ cậu, nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi lại thêm vài cánh hoa đáp xuống tay cậu, vừa nhẹ nhàng lại tự do.
Không biết cậu đã làm gì trước đó rồi mới đến nơi này nhưng cậu cảm thấy bản thân rất mệt, rất muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn cầm cự mở mắt ra nhìn về một phía hư vô trong đêm tối tĩnh mịch không thấy ánh sáng kia.
Cậu thấy mình cúi đầu, kế bên cậu vậy mà lại là một cái bia mộ cũ, vết nứt trên đó đã bị năm tháng khắc lên, nhưng lại chẳng bám một chút bụi nào, nó vừa nhẵn bóng, lại vừa sạch sẽ, xung quanh bia mộ không lấy một ngọn cỏ dại nào cả, chỉ có những bông hoa được hái còn vương sương sớm, hay những cành hoa rơi trên cây xuống, nhìn thôi cũng biết ngôi mộ này thường xuyên được người lau chùi, mà người kia hẳn là người đang ngồi kế bên bia mộ, có thể thấy người này ngồi còn rất thường xuyên, đến nỗi chỗ ngồi xung quanh chẳng có một ngọn cỏ nào mọc cả.
Trên bia mộ khắc gì cậu cũng chẳng rõ, nhưng cậu thấy khóe mắt mình rất cay, cậu gắng gượng kiềm lại giọt lệ sắp tuôn tràn ra từ khóe mi, sau lại bật cười nhẹ, cậu nghe thấy bản thân mình nói, một giọng nói rất nhẹ nhàng và yêu chiều, cứ như sợ đánh thức người đang ngủ say dưới mộ vậy.
"Ngày mai ta phải ra chiến trường rồi, ta có cảm giác đây sẽ là lần cuối cùng ta ngồi đây với em".
"Ta sợ, không phải là sợ chết trên chiến trường, là sợ khi mình chết rồi sẽ chẳng còn ai đến đây đốt đèn cho em ngủ nữa, vì thế ta nhất định phải sống sau trận chiến này".
"Em rất sợ bóng tối mà phải không, nếu không có ai ở đây trông em, em sẽ rất cô đơn, lúc đó em chắc chắn sẽ sợ hãi, mà ta lại không nỡ để em bị ức hiếp như vậy".
Cố Thiên Tửu mở bừng mắt ra, chiếc gối sau đầu đã bị nước mắt của cậu thấm ướt một mảng lớn, cậu ngồi bật dậy với trăm ngàn cảm xúc đau đớn ôm mặt khóc nức nở, cậu chẳng biết vì sao mình lại bật khóc như vậy, trong đầu cậu bây giờ chẳng có gì cả, kí ức dừng lại khi cậu lên giường ngủ rồi kết thúc, nhưng hiện tại cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân lại cảm thấy đau vô cùng, cơ thể run rẩy kịch liệt, cậu có thể cảm nhận được.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, cứ như đang trút đi bớt một phần đau khổ nào đó mà cậu đã mang theo từ rất lâu rồi, lý trí của cậu gào thét điên cuồng, nhưng dù cố gắng nhớ lại bản thân đã mơ thấy gì thì cậu cũng chẳng nhớ được gì dù chỉ một chút.
Chỉ là lúc ngẩng đầu lên nhìn căn phòng tối om, bị bóng tối bao trùm lại khiến ở đâu đó trong lòng cậu dâng lên một nỗi ức đến khó tả, cậu cứ giương đôi mắt ngấn nước nhìn căn phòng chẳng có một ánh đèn hay một bóng người trong phòng, cảm xúc cô đơn, sợ hãi lại được phóng to đến cực hạn.
Cậu rất sợ bóng tối, cậu cũng rất sợ một mình, cậu ghét cảm giác khi thức giấc dậy chẳng có ai bên cạnh mình cả, cảm giác như cả thế giới đều bỏ lại cậu vậy.
Cố Thiên Tửu chẳng biết bản thân mình vô thức gào thét khóc nức nở trong bao lâu, chỉ biết rằng lúc cậu lần nữa nhìn mình trong gương đã thấy đôi mắt sưng vù lên, mở cũng chẳng nổi.
**Cây Dù Nhỏ**
Updated 43 Episodes
Comments
Trăng Tròn
Ai dị
2023-11-07
1