[Drop.] [Đn Conan. – AllConan|AllShinichi.] Hoãn Thương.
Chương 1.
-Truyện không liên quan hay đi theo mạch dẫn chính. Đây chỉ là nơi để tình yêu của tôi đối với em được thỏa mãn, mong chẳng nhận bất kì thứ nào gọi là ác ý.
#flopkemeno,deodroptruyendau.
Khi muôn dặm nhân sinh, cũng chỉ rằng lỡ làng tình ca. Huyết đã rơi, nhuốm đỏ cả vùng trời.
Nằm trên vũng máu tanh tưởi đớn lòng, từng làn gió lạnh thấu xương thổi vào mảnh vải mỏng manh em đang diện khiến thân thể bé nhỏ khẽ run rẩy.
Em thoi thóp thở, cố tìm lấy cho mình những ngụm không khí đã sớm hóa dĩ vãng. Thân thể em đau đớn, khuôn mặt phớt trắng bệch vì những vết thương âm ỉ giày vò.
Trong cơn ảo giác cuối đời, cặp nguyệt mâu bắt thấy bóng nữ nhân nhanh như cắt lao về phía mình. Đôi mắt vị ấy ngập ngụa lên tia hoảng loạn, sự tuyệt vọng như len lỏi trong từng tế bào, nay đã được hoàn toàn phô ra. Hình bóng em thấp thoáng nơi vị trí đáy mắt ngấn lệ dài.
[-"Thiếu niên nhỏ của tôi ơi, sao cậu lại bỏ tôi ở chốn trần gian nhem nhúa này mà rời đi nhường vậy? Tôi yêu cậu, yêu cậu đến nhường nào."]
Rồi lại nhắm mắt, buông tay. Em buông tay ra khỏi những hoài bão còn chơi vơi thuở nào, buông tay khỏi những ước mộng em luôn hằng mong ước, buông tay khỏi một đời người. Chọn cách chạy trốn trước những thứ đau thương ngày nào đang than khóc trong chính thân thể trần tục.
Em âm thầm chịu đựng đủ điều, ít nhất sau những gì đã qua. – muôn vời đau đớn chỉ chĩa mũi kiếm vào em. Tàn nhẫn tới rồi ung dung đi trước thiếu niên bé nhỏ. Cặp nguyệt mâu thuở nào bấy giờ hoen đỏ, dìm trong sương đêm của thứ nước mắt thập phần đau thương.
Không ai cả, chỉ có em. – là Shinichi Kudo. – là Conan Edogawa. – là vị cứu thế của Nhật Bản tân thời đại. Cũng chỉ riêng em, rằng từng, thiếu niên thuở nào còn xốc nổi, ngu ngốc và hối hả, chính em, là thiếu niên bấy giờ, chín chắn hơn về suy nghĩ, trưởng thành và nuôi trong mình về ước mơ của một ngày mai. Ngày mai, nơi mà ban mai dịu dàng sẽ hôn vào mái tóc em, quấn quýt trên đôi vai đã sớm gánh chịu đủ điều.
Nắng mai sẽ thương em, gió sẽ ôm chầm lấy em. Cát dịu cầm chân, biển không sóng níu lại. Ấm êm cuộc đời, an nhàn tuổi trẻ sẽ đến với em vào một mai không xa, em ạ.
Chỉ cần muôn đời hi vọng, bao la thiên hà ít nhất sẽ chắp cánh. Nâng em lên giữa trắng xóa cánh chim. Bung xòa, bay về nơi, thân thương ấm êm sẽ bao lấy em.
Chỉ là em ơi, gương sứ vỡ nát choang thành từng mảnh, kính dính sương bị đánh đến nát dầm, dẫu cho có muôn vời sửa chữa, hỏi xem đời cớ sao mà lành lại? Tâm ô uế bị dìm trong máu lửa, thân kiêu sa nát bầm cớ sao mà quay về lúc xưa?
[-"Tôi nhớ, đã có lần em bảo với tôi. Đôi lúc, em cảm thấy em thật ngu ngốc, lại chẳng màn an nguy bản thân lao vào nguy hiểm. Tựa thiêu thân, mà chẳng để ý đến tâm tình của những kẻ chung quanh. Chỉ là, chung quy lại, cũng vì thứ mà em gói gọn 'chấp niệm'."]
Tựa như việc một con cá ngàn năm thấp kém, lại mưu ham thứ diễm lệ chim trời. Khó lắm em ơi, nào ai rảnh để nhặt lại từng mảnh kính đã nát choang, đã vỡ tan để vá lại không? Nào ai rảnh để tìm kiếm viên bảo ngọc đã sớm bị thứ đen đúa bôi đen không? Như một thứ tình ca bị dẫm nát, bần hèn và thấp kém đến đáng thương.
Tâm trí đại thám tử nhiễm bẩn, tưởng chừng việc mãi mãi chẳng xảy ra. Huyết tanh tràn ngập nơi tâm hồn sớm nào thanh khiết đến lạ. Vấn vít tư vị của những ngày u lo cao kì khó với, u thương nhung nhớ hào quang diễm lệ. Shinichi Kudo, thiếu niên bấy giờ thân mình dính huyết nóng. Lệ dài tuôn rơi.
Chết tương truyền, thứ chấm dứt mọi đau thương, ủ nát. Dấu chấm cho một bể dầu thương đau, rằng kết thúc, của vô vạn trăm điều. Chỉ là cớ sao, hơi thở nhỏ đã sớm ngừng. Nhưng, thứ lạnh lẽo chốn tâm can héo úa, lo lắng, não nùng vẫn đun nấu ruột gan? Thương đau vẫn ở đó, duy ngã độc tôn chẳng chịu phục.
Bấy giờ đây, giữa bể ụ bóng tối hiu quạnh. Từ tận đáy lòng, thứ âm thanh thủ thỉ thương đau khẽ bật lên. Người ta vẫn truyền tai nhau, khi nhắm mắt xa đời, thứ sẽ chạy dọc theo nỗi đau thể xác sớm dĩ vãng. Những mảnh vụn kí ức được tô vẽ, hiện lên nơi đáy mắt loài người. Đeo bám hình ảnh rủ rượi tuổi dậy thì, âu yếm tình yêu thuở thanh xuân mơn mởn. Nhạt nhẽo từng không khi về già tàn tạ.
Xem lại cách, mình vô tâm đối mặt với người khác, mình thịnh ác giết chết một thi nhân. Và, xem lại cách. Một cằn cõi nhân loại tìm cách vươn lên giữa vô vàn đau thương gào thét.
Cặp nguyệt mâu phớt một ngấn nước, vô vàn mảnh đen héo úa cố dìm. Cô đơn đến lạ lẫm chốn này.
Sau tất cả muôn vời máu và hoa, nước mắt hòa lẫn cùng bùn non nhớp nháp. Thiên thần nhỏ bấy giờ thấp thỏm hóa tuyệt vọng. Hỡi ơi, cớ làm sao mà khi thân đã tàn, hơi đã lạnh. Em còn phải chịu cảnh cơ hàn, lãnh lẽo từng cơn? Đáy lòng nhường dột rủ gục. Em ơi.
Cái thương đau ánh mặt tiều tụy, cái đau thương hỗn nát đáy lòng. Lỡ làng làm sao, thứ đến với em không phải cảnh thiên đường sao nhấp nhánh, hay tài hoa tinh khiết ngọc long lanh. Chốn này đây bẩn thỉu tột cùng, áp sát vào tim mỏng. Cứa nát muôn trùng mỏng manh thịt da.
Đứa nhỏ bấy giờ thương đau cùng cực, chẳng gắng gượng nụ cười tích cực thuở nào. Nhem nhóm uất đau âm ỉ. Đánh vào màn nhĩ toàn nhân gian. Bi đát số phận từ lúc nào chấp nhận, bấy giờ chính chủ toan chối bỏ. Em ơi, cái này chân lí ngỡ em hiểu rồi?
Vì ai hỡi em? Vì ai mà đành chấp nhận rũ bỏ đi tự tôn thuở này. Tự nguyện ném bản thân dìm chết tâm can. Lệ nóng tràn, xuyên thủng toàn bộ não nùng suy tư.
Thứ tạp nham đã gieo vào nấm mồ thân thương thứ mầm non giàn giụa, nó nảy lộc, đâm chồi. Tán rễ len lách qua từng tất suy tư. Sinh trưởng một cách nhường vũ bạo, cật lật ác ôn thập phần. Em ơi, dẫu sao thì. Em chẳng phải thế đâu.
Ví von như một thứ huyền ảo câu truyện. Chao ôi, tích cực rằng một thiếu nữ đương thời xuân xanh. Mĩ miều nhan sắc, tuyệt hương sắc đẹp. Nàng đến với ta trong một chiều thu không nắng, ngồi vào bàn. Rồi, muôn hoa mới hé sẽ rung rinh trong vườn, chim bay, chim đậu. Rừng rực sắc hương. Ngược lại với kinh hách chân dung thiếu nữ, tiêu cực rằng ác bá hống hách. Đến chốn này, gã ta đập phá muôn trùng mọi thứ. Phá hủy khung cảnh mộng mơ. Tràn vào áp bức, thống khổ.
-"Thiết lập cơ sở xuyên không- ký chủ cá thể, Shinichi Kudo."
Nhem nhúa màn đêm thoát ẩn rồi biến mất trong nháy mắt. Lao ra từ không trung tĩnh mịch một con mèo hắc lông, cặp mắt vàng kim sáng. Chiếu lên một bảng điện tử kì lạ.
Shinichi bấy giờ mắt ếch trơ nhìn, đầu ngập ngụa câu hỏi. Bật ra thoảng thốt thập phần.
Shinichi Kudo.
-"Cái quái!?"
Nguyệt mâu thoáng động nhìn thứ kì dị lục phần trước mắt. Mèo sao? Em bấy giờ, trao nó kì lạ ánh nhìn. Ụ béo, to tướng, nó là mèo giống heo phải không?
Diễm lệ quan mai to tròn, nhân sinh quan ngỡ rằng sụp đỗ từng mảng. Chẳng phải, nó vừa cất giọng lên đấy sao? Động vật bốn chân đã tiến hóa đến mức này rồi sao? Xem chừng, cũng quá đỗi phi khoa học đi.
Shinichi Kudo.
-"Xuyên không?"
Thấp thỏm im lặng hai cá thể. Shinichi là người thốt ra câu nói kì lạ đó, ngỡ ngàng ánh mắt vẫn chưa rút đi. Phá tan cái im ỉm không gian kì lạ thuở bấy giờ.
Đáy lòng nhịp bấn loạn. Đáy mắt dâng lên cảnh giác. Chốn này căn bản chưa rõ, ngụ ngôn ý tư không hay.
-"Thiết lập trả lời: Xuyên không đến song song thế giới. Hi hữu cơ hội, cải lão hoàn sinh. Sống lại một đời. Rằng nhân loại được thần chúc phúc.
Bổ sung trả lời: Chốn này đây, giao thoa giữa cõi thần và cõi trần, ụ đen bóng tối làm nên bởi muôn trùng nguyên tử. Kéo theo ảo giác, ánh sáng ngỡ bất lòa. Thắp sáng muôn nơi."
Người ơi, này có chăng là mụ mị thoáng qua? Cái gì chứ, song song thế giới? Cái gì chứ, xuyên không song song? Shinichi ngỡ ngàng, thuật ngữ này cũng rằng tương đối am hiểu.
Với trình độ khoa học kĩ thuật thuở bấy giờ của địa cầu, cư nhiên hoàn không thể chứng minh căn cứ của những việc bất khoa nhường này. Giả thuyết bộn bề, nhưng đương cơ không có bằng chứng.
Nguyệt mâu thấp thoáng khó hiểu, trào phun lên sự thắc mắc đỉnh nóc. Vậy, xuyên không để làm gì? Qua song song thế giới để làm gì? Chẳng phải, chỉ cần qua Hoàng Hà sông. - Đạo giáo để lại. Miền cực lạc. - Phật giáo đôn toan.
Shinichi Kudo.
-"Tại sao? Căn bản mà nói-."
Trong cuốn sách "Tôi tư duy, tôi thành đạt¹." của tác giả John C. Maxwell. Ở chương năm. - tư duy chiến lược, khi ông đưa ra những cách để giải phóng loại tư duy này. Rằng đã có một câu thế này: "hỏi 'tại sao' trước khi hỏi 'làm thế nào'."
Rằng, để đảm bảo ý tưởng đó khả thi, mang về tiến độ cao. Việc tự đặt câu hỏi, "tại sao phải làm thế?", "tại sao nên cống hiến vào nó?". - là một chiến lược quan trọng.
-"Thiết lập trả lời: Rằng thế giới này, luôn có những nhân loại được thần chúc phúc. Và, cái vị đây chính là một trong những nhân loại đó."
Cỗ âm thanh hỗn tạp cấu tạo từ nhiễu sóng, ong ong khiến đại não Shinichi Kudo thoáng qua một tầng choáng váng. Thần chúc phúc? Giải thích thế cũng cơ hồ quá đi.
Shinichi Kudo.
-"Tôi.. phải làm gì ở nơi đó?"
Như một hảo huyền truyện kể, dẫu sao. Chốn trần tục tựa bể khổ thương đau, tôi lên ngàn phường hi hữu đạo lí. Không có há miệng chờ sung, cũng chẳng có ở không dựng cơ đồ. Đặc ân? Suy cho cùng, cũng toàn phường gian trá.
-"Thiết lập trả lời: ²Truyện cổ của anh em nhà Grim là được lấy ý tưởng từ hiện thật cả trăm năm trước. Vẽ lên những cốt cách sẵn có."
Mắt diễm ép bức đóng lại, Shinichi Kudo triệt để rơi vào khoảng không tối lặng. Treo mình giữa tĩnh mịch không gian. Trường lưu oán hận cả cuộc đời, hoàn oán hận trường lưu cả đời sau.
Oán trả oán, ác dã ác báo, ân trả oán, ác báo dĩ hòa. Thù hận kiếp này, rằng lan tràn đến muôn đời sau. U ấp thương đau.
Tương truyền, truyện cổ rằng một bể dối trá. Não nùng thương đau chẳng thể thoát, giọt lệ sâu bi mãi vương mi.
-¹: Tôi tư duy, tôi thành đạt. của nhà văn nổi tiếng người nước ngoài, John C. Maxwell. Cuốn sách được dịch giả nhỏ tuổi nhất bấy giờ. - Đỗ Nhật Nam. dịch khi chỉ mới mười một tuổi. Chia sẽ những cách cải thiện tư duy. Tạo nên bản thế tốt hơn của bản thân.
-²: Truyện cổ anh em nhà Grim vốn không phải dị bản gốc của cổ tích thế giới. Những nét chấp bút đầu tiên rằng từ cả trăm nước trước. Câu trên là một phép ẩn ý. Các vị đọc rõ một chút, hoàn toàn toan hiểu.
Comments
ngọt🐧
tui tưởng sốp viết tiểu thuyết không:)
2024-12-30
0
T. Potter⚯ ͛
Hastag nghe uy tín nhờ🤡
2024-12-29
0
T. Potter⚯ ͛
Mê cách hành văn của sốp vl, chỉ có nếu là Shinichi thì tui lại thấy lam mâu đúng hơn:>>
2024-12-29
1