Giả Lập Làm Nhân Loại

Giả Lập Làm Nhân Loại

Mở đầu.

_ ... Xin lỗi vì đã làm phiền, anh có biết nơi nào cho thuê phòng nghỉ qua đêm không? _
_ Có chứ, cậu từ nơi khác đến à? _
_ Vâng. Thật ngại quá, tôi đến thành phố này để học đại học; có nhà nghỉ nào gần một chút, trời cũng sắp tối rồi. _
_ Tiếc quá, cậu phải chịu khó đi hết con đường này mới có cơ, vùng ngoại ô đây hơi vắng vẻ. _
_ ... Khoan đã, hình như có một cái ở kia sao? Tôi tới đó thuê một phòng được chứ? _
_ À, là nơi đó hả? Tôi thật lòng khuyên cậu không nên đến đâu. _
_ Có vấn đề gì sao? _
_ Nơi đó, bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Cách đây vài năm, người sống ở đó đột nhiên biến mất, rồi chẳng có ai dám lại gần nữa, đến cả chủ nhân chung cư cũng chưa từng thấy mặt. _
_ ... Đáng sợ nhỉ? Vậy tôi đành đi tìm nơi khác vậy, cám ơn anh đã giúp đỡ._
_ Ừ, tốt nhất là nên như vậy. _
..........
Cư dân trong chung cư đều biết, thiếu niên Hồ Thuần Nhã thuê phòng cuối dãy hành lang tầng mười ba đang sống một mình.
Y đến thành phố để học, làm việc rồi sống luôn ở đây; không còn cha mẹ hay họ hàng, Hồ Thuần Nhã dường như gặp khó khăn trong các mối quan hệ.
Y cũng không thích không khí ồn ào, nên xem ra việc không có ai ở chung không phải là vấn đề gì lớn.
Thực tế y không phải kiểu người quá đáng ghét gì cho cam, nhưng thiếu niên như người bị đãng trí, bởi một phụ nữ trẻ tuổi sống ở căn nhà bên cạnh thường xuyên thấy căn phòng đối diện phòng ngủ của vợ chồng cô sáng đèn, dù không có ai bên trong.
Một đứa nhóc sống ở tầng dưới cũng nói, nó luôn nghe thấy anh trai hay cho nó kẹo nói chuyện cùng người nào đó, rồi có tiếng khúc khích vang lên đáp trả.
Nó ngây thơ mô tả, tiếng cười đó rất hay, như tiếng chuông bạc vang mãi không dứt.
Mèo đen nhỏ thường nhìn chằm chằm khi y đi ngang qua.
Mọi người trong chung cư cứ bàn tán, rồi quyết định quyên góp tiền mua một chiếc kính chiếu yêu, dán trước cửa phòng của Hồ Thuần Nhã.
Tất nhiên, chẳng có gì xảy ra cả, thế rồi không ai quan tâm đến chuyện này nữa.
Mà nói mới nhớ, sắp đến hạn đóng tiền nhà rồi, không biết chủ nhà lần này có đích thân đi thu hay không.
... Có vẻ vẫn phải nhét tiền qua lỗ đưa thư trên cửa rồi.
_ Cái gương này có tác dụng gì vậy? Soi cũng không được mà treo lại còn cao. _
_ Trước hết, tao cần mày leo xuống khỏi cái cửa phòng đó ngay lập tức. _
...........
Hồ Thuần Nhã có một người bạn thân sống cùng phòng, đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy hắn.
Hắn không phải một con người, theo đúng nghĩa đen, nhưng lại phủ nhận bất cứ bằng chứng nào của y về việc hắn thuộc về thế giới tâm linh.
Ừ, cũng đúng.
Hồ Thuần Nhã sẽ đau lòng biết bao nếu một con ma thậm chí còn giàu hơn y đấy.
... Hắn giới thiệu chính mình là chủ căn chung cư mà Hồ Thuần Nhã đang ở, nhưng y đến giờ vẫn thắc mắc làm sao hắn có thể xây nên chung cư mà không cần một thợ xây nào.
... Bạn thân của y không thích trời mưa, hắn thường trốn trong phòng, nhìn thật lâu qua cửa sổ, và cho đến khi trông thấy thứ gì đó bên ngoài, hắn mới chậm rãi quay đầu đi.
Hồ Thuần Nhã từng thử nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ để trông thấy một cái xác khác nằm yên bất động giữa làn mưa dày như sương mù.
Sau đó, y không bao giờ dám ngồi bên cạnh cửa sổ một khoảng thời gian khá dài.
... Hắn không thích ra bên ngoài, và chỉ làm việc đó nếu hắn cần căn dặn vài điều, thường chỉ mất vài phút để đuổi kịp y.
Điều hắn cần dặn là chuyện hắn quên không nói trong khi ăn sáng.
... Hắn có thể nấu nướng, việc này đã làm Hồ Thuần Nhã vô cùng bất ngờ, vì nó khác với những gì y thấy ở những con ma khác trên phim kinh dị.
Đồ ăn có thể ăn được, thậm chí là rất ngon, y cho rằng hắn ta từng là một đầu bếp.
... Bạn thân hắn không có tất cả các giác quan cần thiết, y rất tò mò hắn cảm thấy thế nào về thế giới xung quanh, ít nhất là làm sao hắn cảm nhận được.
_ Một màu đen, không có gì tốt đẹp cho lắm. _
Thứ " không tốt đẹp" duy nhất ở đây là hắn đấy. Ừ, y biết chính mình vốn không nên trêu chọc người khuyết tật.
... Trí nhớ của bạn thân, vụn vỡ một cách đáng quan ngại; hắn không thể nhớ bất cứ điều gì, cho dù đó là tên của chính hắn.
_ Thế tao nên gọi mày thế nào? _
_ Tùy mày. _
... Hồ Thuần Nhã không biết, y đã thốt ra cái tên đó như thế nào cả.
_ Vậy, gọi là Bạch Trú Mộng đi. _
Hắn lặng yên nhìn y thật lâu, chút khó hiểu tràn qua đáy mắt.
_ Được. _
Y cho rằng mình vừa lén thở phào.
... Nghĩ đi nghĩ lại, Hồ Thuần Nhã không biết mình đã đồng ý sống chung với hắn thế nào.
..........
Tôi thức dậy vào một ngày âm u, trong một căn phòng chung cư cũ có số âm rất trùng hợp, là số mười ba.
Không ai trông thấy tôi, nhưng dường như tôi biết nơi đây là thuộc về mình.
Tôi đã xây nó như thế nào nhỉ?
... Có một người dọn đến phòng tôi, thật bất ngờ là cậu ta có thể thấy rõ tôi, và không hoảng sợ hay mời thầy cúng để đuổi tôi khỏi đó.
Cậu ta nói tôi không phải nhân loại, tôi không phản đối.
Cậu ta hỏi tôi là ma, tôi lắc đầu.
Bằng một cách nào đó, chúng tôi sống chung với nhau.
... Tôi không có ký ức gì về chuyện trước khi tỉnh dậy, kể cả tên của bản thân, nên chỉ đành tùy tiện nói cậu ta muốn gọi gì thì gọi.
_ Vậy, gọi là Bạch Trú Mộng đi. _
Tôi hơi ngạc nhiên, không phải vì cậu ta nghĩ quá nhanh mà là vì tôi cũng cảm nhận được sự quen thuộc.
Thế nên, tôi đã đồng ý.
_ Được. _
... Tôi đã từng gặp cậu ta, nhưng vào khi nào vậy...?
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play