Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô

Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô

Thịnh Thừa Dương không biết bằng cách nào chính mình có thể khống chế được cảm xúc muốn vọt vào cùng Giản Hi đối chất. Khi anh nhận ra, anh đã ra khỏi con ngõ nhỏ kia, đứng ở đầu đường, không biết nên đi hướng nào.

Mặc kệ đi hướng nào cũng được, ý thức của anh cũng dần dần thanh tỉnh. Sau lưng là con đường tắt hẹp hòi chật chội dẫn đến nhà Giản Hi, nhưng có lẽ anh sẽ không bước vào đó một lần nào nữa.

Trên đường về nhà, tuyết rơi như lông ngỗng ngoài trời.

Thịnh Thừa Dương không mang dù, về đến nhà áo khoác cũng chưa kịp cởi, bông tuyết trên vai đã tan chảy trong sự ấm áp của ngôi nhà.

Anh ngồi một mình trên sofa trong phòng khách, không bật đèn. Suốt mười chín năm qua, chưa bao giờ anh hiểu rõ thế nào là cô tịch và cô đơn như ngày hôm nay.

Anh vẫn ngồi im bất động, cho đến khi điện thoại của Giản Hi gọi tới.

Anh nhìn hai chữ “Vợ yêu” trên màn hình, sững sờ một lúc lâu. Chờ đến tiếng chuông sắp kết thúc, anh mới nghe máy.

“Vừa rồi em đang bận, không kịp nhận điện thoại của anh, có chuyện gì sao?”

Thanh âm của Giản Hi vẫn trước sau như một ôn nhuận như nước khiến trái tim Thịnh Thừa Dương run rẩy, ngay sau đó anh nhắm hai mắt lại.

“Không có việc gì.” Anh đơn giản mà đáp lại.

“Anh định chuẩn bị đi ngủ, tạm dừng máy nhé.” Anh nói.

Đầu dây bên kia, Giản Hi rõ ràng ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại: “Được.”

Đêm đó, Thịnh Thừa Dương trắng đêm không ngủ.

Ngoài cửa sổ, gió thổi rất mạnh mà trong lòng của anh cũng đang giày vò lặp đi lặp lại.

Cho đến hừng đông, anh không chợp mắt nổi, không hề buồn ngủ, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Anh vẫn giống như thường lệ đúng giờ rời khỏi giường, sửa sang lại một chút. Đến cửa hàng mua bữa sáng mà Giản Hi thích nhất ôm vào ngực, đứng ở góc ngoài trường học đợi cô.

“Ăn từ từ.” Anh vuốt đôi tay lạnh băng của Giản Hi, ngay cả những lời nói quan tâm cũng chưa biến mất.

Những ngày sau đó trôi qua bình bình đạm đạm.

Chiều hoàng hôn hôm đó, hai người đi bộ dọc theo con đường. Không biết vì sao họ bắt đầu nói về việc tốt nghiệp và những kế hoạch sau khi ra trường.

“Sau khi tốt nghiệp em phải rời đi nơi này.” Giản Hi nói.

“Em đã sớm muốn rời khỏi thành phố này, muốn đến một nơi không ai biết, bắt đầu một cuộc sống mới, em không thích những người và sự việc ở đây.”.

Thịnh Thừa Dương đứng đó, tay cứng đờ giữa không trung, lâu sau mới từ từ thu lại.

Giản Hi nói những lời này, anh lại chỉ nghe thấy một câu.

Cô không thích người ở nơi này.

Cũng không thích những sự việc ở đây.

Không thích!

Kỳ thật trong khoảng thời gian này Thịnh Thừa Dương cũng đã nghĩ kỹ, trong thế giới của Giản Hi, anh có lẽ chỉ là một hồi ngoài ý muốn thôi.

Anh cố chấp mà đuổi theo cô, cố chấp mà cùng cô sinh ra cảm tình. Cho dù đoạn cảm tình này chỉ có một bên nguyện ý, anh vẫn cảm thấy đây là phần quý giá nhất trong thanh xuân của mình.

Cho nên, buổi tối kia anh liền quyết định, không cần thiết chọc thủng tầng lá mỏng giữa bọn họ.

Đoạn tình cảm này đối với anh vô cùng trân quý. Vì vậy anh quyết định không cố gắng tìm hiểu thêm hay chất vấn Giản Hi vì lí do gì không yêu anh, tại sao lại lừa gạt đùa bỡn anh.

Đoạn cảm tình này từ anh bắt đầu, cũng nên từ anh mà kết thúc.

Cô có thể không yêu anh, nhưng mà anh không muốn cô làm bộ yêu anh.

Giả vờ yêu chỉ làm cho cả hai càng thêm khổ sở!

Ngày hôm đó, tuyết vẫn rơi thật nhiều.Thịnh Thừa Dương đưa Giản Hi đi mua sắm, mua cho cô rất nhiều quần áo và rất nhiều đồ ăn vặt mà cô yêu thích. Anh thậm chí còn mua thêm nhiều dược phẩm dự phòng cho cô.

Bọn họ đi ăn ở nhà hàng yêu thích, Thịnh Thừa Dương chọn tất cả đều là món Giản Hi thích ăn. Chờ đến khi hai người sắp ăn xong Thịnh Thừa Dương mới buông đũa, hạ quyết tâm thật lớn, mở miệng nói:

“Hi Hi, anh tính toán đi du học.”

“Du học?” Giản Hi sửng sốt, cái tay gắp đồ ăn ngừng ở giữa không trung.

“Đúng vậy, anh chuẩn bị đi Đại học Yale, đã sắp xếp xong mọi thứ.” Thịnh Thừa Dương vừa nói, đồng thời quan sát biểu cảm của Giản Hi.

“Đại học Yale rất nổi tiếng a.” Giản Hi không biết nhiều lắm các trường đại học nước ngoài, nhưng trường đại học này, không sinh viên nào là không biết.

“Vậy thì tốt quá, thật sự chúc mừng anh.”

Giản Hi vui vẻ là viết ở trên mặt, cô không có nghĩ một đằng nói một nẻo, thật sự vui vì Thịnh Thừa Dương có tiền đồ rộng mở.

Hai mắt Thịnh Thừa Dương gắt gao nhìn chăm chú Giản Hi, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự bất mãn hay đau khổ, nhưng anh không thấy gì cả. Cô thậm chí không chất vấn anh một câu, không phải đã đáp ứng cô cùng nhau tốt nghiệp sao?

Thịnh Thừa Dương tâm hoàn toàn lạnh. Anh chủ động xuống sân khấu, quả nhiên là lựa chọn tốt nhất.

“Em không định giữ anh lại sao?” Thịnh Thừa Dương thử hỏi.

Giản Hi khẽ cười, sau đó hơi hơi lắc đầu.

Thịnh Thừa Dương rốt cuộc lúc này mới hết hy vọng.

“Em chờ anh trở về.” Giản Hi nói.

Thịnh Thừa Dương nhịn không được cười khẽ ra tiếng, Hi Hi của anh cũng coi như tốt bụng. Mặc dù chỉ cùng anh gặp dịp thì chơi, cơ hồ cũng làm rất hoàn mỹ.

“Được.” Thịnh Thừa Dương không chọc thủng, gật đầu đáp ứng.

Việc xuất ngoại rất nhanh được sắp xếp, Thịnh Thừa Dương đưa Giản Hi đi xem phim. Cho dù vào đêm đông, anh lại đưa cô ra bờ biển ngắm sao.

Trước ngày xuất ngoại, Thịnh Thừa Dương tìm gặp chủ nhà, phòng của Giản Hi chính là anh đã sắp xếp thuê.

“Muốn trả phòng sao?” Chủ nhà hỏi.

“Không có.” Thịnh Thừa Dương lắc đầu.

“Tôi sẽ trả tiền thuê phòng của căn nhà này trong 5 năm tới. Nếu trong thời gian đó cô ấy muốn dọn đi thì tùy cô ấy, tôi cũng không yêu cầu ông phải trả lại tiền thuê.” Thịnh Thừa Dương nói.

Chủ nhà rõ ràng ngạc nhiên một chút, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.

“Chuyện thuê nhà này đừng nói với cô ấy, giúp tôi giữ bí mật, cảm ơn.” Thịnh Thừa Dương tiếp tục nói.

Chủ nhà gật đầu, mở miệng định hỏi tại sao lại thuê dài hạn đến 5 năm. Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, rốt cuộc chuyện này cùng ông ta không quan hệ gì.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Thịnh Thừa Dương cuối cùng cũng yên tâm. Anh nghĩ rằng, ngay cả khi Giản Hi tốt nghiệp sau 4 năm đại học và trong thời gian tìm kiếm công việc, cô vẫn cần một nơi để đặt chân. Khu căn hộ này là khu sang trọng, an ninh rất cao, cậu của cô cũng không có khả năng đi vào.

Trước khi cô có thể tự lập hoàn toàn trong xã hội, cô vẫn cần một mái nhà đi! Ngày đó anh chuẩn bị xuất ngoại, sáng sớm Giản Hi liền tới tiễn anh.

Bọn họ ở sân bay ôm nhau.

“Anh yên tâm học tập, kỳ nghỉ chúng ta có thể gặp mặt.” Giản Hi nói.

“Anh định sẽ tập trung hoàn toàn vào việc học, cho nên cơ hội trở khả năng rất ít.”

Thịnh Thừa Dương tìm lấy cớ có lệ, nhưng mà Giản Hi lại dường như căn bản không để ý, trực tiếp liền tin.

“Được, bao nhiêu năm em đều chờ anh.”

Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi thật sâu một lần cuối cùng, loa phát thanh đang giục hành khách lên máy bay.

Thịnh Thừa Dương đưa tay ôm Giản Hi vào trong ngực, anh nói: “Chăm sóc chính mình thật tốt, bảo trọng!”

Là bảo trọng, không phải tái kiến.

Giản Hi gật đầu thật mạnh, cô nhìn Thịnh Thừa Dương xoay người rời đi. Khi Thịnh Thừa Dương quay đầu lại nhìn, cô quơ quơ điện thoại trong tay, ngụ ý rõ rằng bọn họ sẽ giữ liên lạc qua điện thoại.

Những điều cô không biết là, đêm trước khi Thịnh Thừa Dương rời đi, chiếc điện thoại đôi màu bạc đã bị anh khóa vào trong ngăn tủ.

Thịnh Thừa Dương biết rằng nếu anh quay đầu lại thêm một lần nữa, anh sẽ không nỡ rời đi.

Giản Hi muốn bắt đầu cuộc sống mới, và anh bắt buộc phải rời khỏi thế giới của cô một cách dứt khoát.

Cuộc sống về sau của cô, anh sẽ không còn làm phiền nữa!

Chapter
1 Chương 1: Cô ấy chết rồi
2 Chương 2: Con đường truy thê bắt đầu
3 Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân sau tình yêu bắt đầu
4 Chương 4: Thì ra tất cả đều là nói dối
5 Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô
6 Chương 6: Chân tướng sáng tỏ
7 Chương 7: Nhật ký và tin nhắn của Giản Hi
8 Chương 8: Trọng sinh gặp lại nhau
9 Chương 9: Vừa mới trọng sinh liền doạ vợ yêu bỏ chạy
10 Chương 10: Một đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt
11 Chương 11: Vợ của mình thì mình sủng
12 Chương 12: Dụ dỗ cô gái nhỏ
13 Chương 13: Giải quyết Hồng Chinh
14 Chương 14: Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển trường
15 Chương 15: Thịnh Thừa Dương cảm thấy có nguy cơ
16 Chương 16: Bắt buộc phải chia rẽ
17 Chương 17: Thịnh thừa dương bị gọi ba mẹ
18 Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ
19 Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học
20 Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng
21 Chương 21: Lừa vợ yêu về nhà
22 Chương 22: Ở cùng nhau
23 Chương 23: Nhận nuôi Giản Hi
24 Chương 24: Nhận nuôi thành công
25 Chương 25: Lấy lại quyền giám hộ
26 Chương 26: Về Nam thành
27 Chương 27: Về sau nơi này, chính là nhà của cậu
28 Chương 28: Tuyệt chiêu của Thịnh Thừa Dương
29 Chương 29: Thư của người hảo tâm
30 Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
31 Chương 31: Đánh một trận
32 Chương 32: Trả thù không thành lại bị đánh
33 Chương 33: Thịnh gia có tiếng bênh vực người mình
34 Chương 34: Thịnh phu nhân đâm sau lưng Thịnh Thừa Dương
35 Chương 35: Thịnh ba ba là thần bảo hộ của Thịnh mama
36 Chương 36: Bơi lội phát sinh vấn đề giáo dục giới tính
37 Chương 37: Tết Trung Thu
38 Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai
39 Chương 39: Thỏ con bị bệnh
40 Chương 40: Gia tộc liên hôn
41 Chương 41: Lên cấp 3
42 Chương 42: Gia nhập hội tennis
43 Chương 43: Thịnh Thừa Dương thành nam thần tenis
44 Chương 44: Giản Hi là đóa hắc liên hoa
45 Chương 46: Giản Hi bảo vệ chồng đầy khí phách
46 Chương 47: Sở Điềm Điềm và Giang Tư Kỳ
47 Chương 48: Nỗi khổ của Giang Tư Kỳ
48 Chương 49: Giản Hi cũng cảm thấy nguy cơ
49 Chương 50: Vợ quản nghiêm
50 Chương 51
51 Chương 52: Đánh giá
52 Chương 53: Hôn
53 Chương 54: Ngủ bên ngoài
54 Chương 55: Ôm nhau ngủ
55 Chương 56
56 Chương 57: Giặt quần áo
57 Chương 58: Muốn ăn cũng ăn không được
58 Chương 59: Cha nào con nấy
59 Chương 60: Sở Điềm Điềm bị bệnh
60 Chương 61: Thi đại học
61 Chương 62: Em yêu anh!
62 Chương 63: Gạo nấu thành cơm
63 Chương 64: Con xứng đáng có được một cuộc đời tốt đẹp hơn
64 Chương 65: Vào đại học
65 Chương 66: Đi chơi
66 Chương 67: Chèo thuyền
67 Chương 68: Đòi nợ quỷ tới
68 Chương 69: Đuổi người cậu vô lại
69 Chương 70: Chân tướng năm đó
70 Chương 71;Sở Điềm Điềm biến mất
71 Chương 72 : Tìm người
72 Chương 73: Dê vào miệng cọp
73 Chương 74: Sai lầm trong công việc
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Cô ấy chết rồi
2
Chương 2: Con đường truy thê bắt đầu
3
Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân sau tình yêu bắt đầu
4
Chương 4: Thì ra tất cả đều là nói dối
5
Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô
6
Chương 6: Chân tướng sáng tỏ
7
Chương 7: Nhật ký và tin nhắn của Giản Hi
8
Chương 8: Trọng sinh gặp lại nhau
9
Chương 9: Vừa mới trọng sinh liền doạ vợ yêu bỏ chạy
10
Chương 10: Một đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt
11
Chương 11: Vợ của mình thì mình sủng
12
Chương 12: Dụ dỗ cô gái nhỏ
13
Chương 13: Giải quyết Hồng Chinh
14
Chương 14: Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển trường
15
Chương 15: Thịnh Thừa Dương cảm thấy có nguy cơ
16
Chương 16: Bắt buộc phải chia rẽ
17
Chương 17: Thịnh thừa dương bị gọi ba mẹ
18
Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ
19
Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học
20
Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng
21
Chương 21: Lừa vợ yêu về nhà
22
Chương 22: Ở cùng nhau
23
Chương 23: Nhận nuôi Giản Hi
24
Chương 24: Nhận nuôi thành công
25
Chương 25: Lấy lại quyền giám hộ
26
Chương 26: Về Nam thành
27
Chương 27: Về sau nơi này, chính là nhà của cậu
28
Chương 28: Tuyệt chiêu của Thịnh Thừa Dương
29
Chương 29: Thư của người hảo tâm
30
Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
31
Chương 31: Đánh một trận
32
Chương 32: Trả thù không thành lại bị đánh
33
Chương 33: Thịnh gia có tiếng bênh vực người mình
34
Chương 34: Thịnh phu nhân đâm sau lưng Thịnh Thừa Dương
35
Chương 35: Thịnh ba ba là thần bảo hộ của Thịnh mama
36
Chương 36: Bơi lội phát sinh vấn đề giáo dục giới tính
37
Chương 37: Tết Trung Thu
38
Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai
39
Chương 39: Thỏ con bị bệnh
40
Chương 40: Gia tộc liên hôn
41
Chương 41: Lên cấp 3
42
Chương 42: Gia nhập hội tennis
43
Chương 43: Thịnh Thừa Dương thành nam thần tenis
44
Chương 44: Giản Hi là đóa hắc liên hoa
45
Chương 46: Giản Hi bảo vệ chồng đầy khí phách
46
Chương 47: Sở Điềm Điềm và Giang Tư Kỳ
47
Chương 48: Nỗi khổ của Giang Tư Kỳ
48
Chương 49: Giản Hi cũng cảm thấy nguy cơ
49
Chương 50: Vợ quản nghiêm
50
Chương 51
51
Chương 52: Đánh giá
52
Chương 53: Hôn
53
Chương 54: Ngủ bên ngoài
54
Chương 55: Ôm nhau ngủ
55
Chương 56
56
Chương 57: Giặt quần áo
57
Chương 58: Muốn ăn cũng ăn không được
58
Chương 59: Cha nào con nấy
59
Chương 60: Sở Điềm Điềm bị bệnh
60
Chương 61: Thi đại học
61
Chương 62: Em yêu anh!
62
Chương 63: Gạo nấu thành cơm
63
Chương 64: Con xứng đáng có được một cuộc đời tốt đẹp hơn
64
Chương 65: Vào đại học
65
Chương 66: Đi chơi
66
Chương 67: Chèo thuyền
67
Chương 68: Đòi nợ quỷ tới
68
Chương 69: Đuổi người cậu vô lại
69
Chương 70: Chân tướng năm đó
70
Chương 71;Sở Điềm Điềm biến mất
71
Chương 72 : Tìm người
72
Chương 73: Dê vào miệng cọp
73
Chương 74: Sai lầm trong công việc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play