Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ

Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ

Mấy ngày nay, điều khiến Thịnh đại công tử phiền não không phải vì anh ngồi bên cạnh thùng rác. Mà phiền não vì Giản Hi không cùng anh thân thiết nữa.

Sau khi anh “Đùa giỡn” Giản Hi, Hi Hi cũng không cùng anh trò chuyện nữa. Anh mặt dày mà bám lấy, cô cũng không thèm để ý. Ngay cả những đồ ăn vặt quý giá mà anh mua, tiểu Hi Hi cũng không màng đến.

Điều này khiến Thịnh Thừa Dương vô cùng bối rối.

Bánh kem bị từ chối, chocolate cũng bị cự tuyệt, trà sữa cũng bị trả lại.

Cô gái nhỏ mỗi lần thấy anh đều tức giận, rõ ràng là đối với anh có ý kiến.

Thịnh Thừa Dương vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, không ngờ cô gái nhỏ nóng giận lại khó dỗ như vậy?

Anh luôn có cảm giác như đang tập làm quen với việc nuôi con gái vậy.

Nghĩ lại, cuộc đời của anh đúng là một truyền kỳ. Nhiều năm sau nếu Giản Hi sinh cho anh một cô con gái. Cả đời này của anh được chia làm hai phần: nửa đầu đời nuôi dưỡng vợ, nửa đời sau nuôi con gái, dù sao số mệnh của anh cũng gắn liền với việc dỗ dành con gái.

“Phùng thúc, tôi bảo ông mua thỏ con, đã mua về chưa?”

Thịnh Thừa Dương lại nghĩ ra một chiêu. Kẹo, đồ ăn vặt không thể dỗ được Hi Hi, vậy mua cho cô một con động vật nhỏ đáng yêu đi! Thỏ con dễ thương như vậy, cô chắc chắn sẽ không nhẫn tâm từ chối.

“Đã mua rồi thiếu gia, là một con thỏ tai cụp.” Phùng thúc trả lời.

Thịnh Thừa Dương tìm một dải lụa màu hồng nhạt, cẩn thận buộc một cái nơ xinh xắn trên người con thỏ. Trông nó lúc này càng giống như một món quà được chuẩn bị tâm huyết.

Hôm sau, Thịnh Thừa Dương như thường cầm bữa sáng đứng trước cổng trường chờ Giản Hi. Nhưng hôm nay có chút khác biệt, trong lòng anh còn ôm một con thỏ tai cụp. Con thỏ này rất ngoan ngoãn, nằm im trong ngực anh mà không nhúc nhích.

“Cô gái nhỏ ngoan như mày thì tốt biết mấy, mỗi ngày đều nằm trong ngực tao thế này.” Thịnh Thừa Dương vuốt ve bộ lông mềm mại của con thỏ.

Đúng lúc này, Giản Hi từ xa bước tới.

“Hi Hi, cậu lại đây.”

Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi đeo chiếc balo màu hồng nhỏ từ xa tiến lại gần. Hôm nay cô gái nhỏ buộc hai cái bím tóc, trông còn đáng yêu hơn con thỏ trong ngực anh.

Giản Hi nghe thấy tiếng gọi của Thịnh Thừa Dương nhưng không thèm đáp lại, quay đầu ra chỗ khác giả bộ như không nhìn thấy Thịnh Thừa Dương.

Thịnh Thừa Dương thấy thế, bất đắc dĩ phải tự mình bước tới.

“Cậu xem, tôi mang gì tới cho cậu này?”

Thịnh Thừa Dương giơ con thỏ trong lòng ngực lên trước mặt Giản Hi. Lần đầu tiên cô thấy một con thỏ có đôi tai cụp đáng yêu như vậy, khiến trái tim cô lập tức tan chảy.

“Là thỏ con.” Giản Hi cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

“Đúng rồi, tặng cho cậu.”

Thịnh Thừa Dương nhìn thấy nụ cười của Giản Hi liền biết con thỏ này mua đúng là không uổng phí.

“Thật đáng yêu, nhưng đôi tai nó không đứng lên được.”

Giản Hi vừa sờ tai con thỏ vừa giúp nó dựng tai lên. Nhưng thật mau, tai con thỏ lại cụp xuống.

Thịnh Thừa Dương nhìn hành động nhỏ đáng yêu của Giản Hi, trong lòng càng thêm mềm mại. Trên thế giới này tất cả động vật đều không dễ thương bằng Hi Hi của anh.

“Đây là thỏ tai cụp, tai của nó chính là như vậy, thích không?”

“Thích.” Giản Hi ôm thỏ con, yêu thích không buông tay.

“Chúng ta hòa nhé?” Thịnh Thừa Dương nhân cơ hội hỏi.

Giản Hi im lặng vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.

Thịnh đại công tử như trút được gánh nặng, trong lòng nở rộ ra từng đoá hoa nhỏ.

“Đưa balo cho tôi, cậu ăn sáng trước đi.”

Thịnh Thừa Dương đưa bánh bao thịt cho Giản Hi, rồi lấy chiếc balo nhỏ màu hồng phấn đeo trên lưng.

……

Trần Tịnh Văn bị hiệu trưởng gọi vào văn phòng uống trà, sau khi cô mắng Thịnh Thừa Dương.

“Hiệu trưởng, tôi không rõ ý của ông.”

Trần Tịnh Văn mới vừa tốt nghiệp và bước vào nghề, vẫn giữ trên mình một chút kiêu ngạo của tuổi trẻ.

“Cô Trần, Thịnh Thừa Dương này ngay cả tôi cũng phải cho vài phần mặt mũi. Người ta có chỗ dựa quyền thế, tôi nói vậy cô hiểu rồi chứ?”

Trần Tịnh Văn trong lòng mắng một câu, tên nhãi ranh này, thật sự không thể đụng đến được.

“Tôi đã biết.”

Trần Tịnh Văn biết rõ mình chỉ là cái tép riu, không có cách nào khác ngoài việc cúi đầu nhượng bộ.

“Vậy là tốt rồi, trở về lớp cô lại xếp cậu ta ngồi cùng bàn với Giản Hi đi!” Hiệu trưởng dặn dò.

“Như vậy sao được!” Trần Tịnh Văn lập tức đứng dậy phản đối, “Tên nhãi đó sẽ bắt nạt Giản Hi, ông cũng biết tình trạng của Giản Hi như thế nào rồi. Con bé nhát gan, ít nói, lại không có ba mẹ, thật sự rất đáng thương.”

“Thịnh tổng hứa sẽ cho trường chúng ta xây một khu dạy học mới. Con trai của Thịnh tổng trong mắt tôi chính là một cục vàng, toàn thân trên dưới đều là tiền, tất nhiên phải chăm sóc thật tốt.” Hiệu trưởng thảnh thơi uống ngụm trà, đã bắt đầu nghĩ đến khu dạy học hào nhoáng.

Trần Tịnh Văn không lời nào để nói, chỉ có thể trở lặng lẽ quay về lớp và để Thịnh Thừa Dương từ bên cạnh thùng rác về ngồi cạnh Giản Hi.

“Đừng giở trò nữa. Mỗi ngày tôi sẽ nhìn chằm chằm em, nếu em dám bắt nạt Giản Hi, thì biết hậu quả rồi đấy.” Nói xong, Trần Tịnh Văn còn làm một động tác cắt cổ trước mặt Thịnh Thừa Dương khiến anh không khỏi co người lại.

Thịnh Thừa Dương cảm thấy cô giáo trẻ này có chút hài hước, không nhịn được liền cười ha hả trước mặt cả lớp.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng và đầy nguy hiểm.

Kết quả, Thịnh Thừa Dương bị phạt quét dọn phòng học trong một tuần.

Nhưng chờ tới buổi chiều tan học, anh vẫn như thường lệ đeo balo của Giản Hi dẫn cô ra khỏi cổng trường.

“Cô giáo Trần không phải phạt cậu quét dọn lớp học sao?” Giản Hi hỏi.

“Chuyện nhỏ thôi, mấy việc này cần gì tôi phải đích thân làm?” Thịnh Thừa Dương cười cười, dẫn Giản Hi đi ăn gà nướng.

Thực tế, việc quét tước phòng học đúng là chẳng đáng để đại công tử như anh phải động tay. Anh chỉ cần bỏ chút tiền mời vài bạn học sinh khác trong lớp quét dọn giúp. Ngay khi anh vừa đưa ra đề nghị hầu hết học sinh trong lớp đều tranh nhau muốn hợp tác với anh. Cuối cùng Thịnh Thừa Dương chọn vài người thuận mắt để hoàn thành việc này.

“Cậu không sợ bị cô giáo biết à?”

“Không sợ, trên thế giới này tôi chỉ sợ mỗi một người.” Thịnh Thừa Dương nói.

“Mẹ cậu sao?”

“Không phải.”

“Vậy đó là ai?”

“Cậu.” Thịnh Thừa Dương ôn nhu nói.

“Tôi?” Giản Hi đôi mắt tràn ngập nghi hoặc, “Tại sao cậu lại sợ tôi?”

“Sợ cậu buồn, sợ cậu đói, sợ cậu lạnh, sợ cậu bị bắt nạt.”

Thịnh Thừa Dương nhìn tiểu Hi Hi, thanh âm càng ngày càng nhỏ. Anh biết rằng nói những lời này với một cô bé mười mấy tuổi sẽ nghe không hiểu hết. Trong lòng anh lại nhớ đến kiếp trước, cảm giác sợ hãi lại một lần nữa quét đến.

Sợ em rời xa anh!

Thịnh Thừa Dương nghĩ.

Chapter
1 Chương 1: Cô ấy chết rồi
2 Chương 2: Con đường truy thê bắt đầu
3 Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân sau tình yêu bắt đầu
4 Chương 4: Thì ra tất cả đều là nói dối
5 Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô
6 Chương 6: Chân tướng sáng tỏ
7 Chương 7: Nhật ký và tin nhắn của Giản Hi
8 Chương 8: Trọng sinh gặp lại nhau
9 Chương 9: Vừa mới trọng sinh liền doạ vợ yêu bỏ chạy
10 Chương 10: Một đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt
11 Chương 11: Vợ của mình thì mình sủng
12 Chương 12: Dụ dỗ cô gái nhỏ
13 Chương 13: Giải quyết Hồng Chinh
14 Chương 14: Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển trường
15 Chương 15: Thịnh Thừa Dương cảm thấy có nguy cơ
16 Chương 16: Bắt buộc phải chia rẽ
17 Chương 17: Thịnh thừa dương bị gọi ba mẹ
18 Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ
19 Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học
20 Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng
21 Chương 21: Lừa vợ yêu về nhà
22 Chương 22: Ở cùng nhau
23 Chương 23: Nhận nuôi Giản Hi
24 Chương 24: Nhận nuôi thành công
25 Chương 25: Lấy lại quyền giám hộ
26 Chương 26: Về Nam thành
27 Chương 27: Về sau nơi này, chính là nhà của cậu
28 Chương 28: Tuyệt chiêu của Thịnh Thừa Dương
29 Chương 29: Thư của người hảo tâm
30 Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
31 Chương 31: Đánh một trận
32 Chương 32: Trả thù không thành lại bị đánh
33 Chương 33: Thịnh gia có tiếng bênh vực người mình
34 Chương 34: Thịnh phu nhân đâm sau lưng Thịnh Thừa Dương
35 Chương 35: Thịnh ba ba là thần bảo hộ của Thịnh mama
36 Chương 36: Bơi lội phát sinh vấn đề giáo dục giới tính
37 Chương 37: Tết Trung Thu
38 Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai
39 Chương 39: Thỏ con bị bệnh
40 Chương 40: Gia tộc liên hôn
41 Chương 41: Lên cấp 3
42 Chương 42: Gia nhập hội tennis
43 Chương 43: Thịnh Thừa Dương thành nam thần tenis
44 Chương 44: Giản Hi là đóa hắc liên hoa
45 Chương 46: Giản Hi bảo vệ chồng đầy khí phách
46 Chương 47: Sở Điềm Điềm và Giang Tư Kỳ
47 Chương 48: Nỗi khổ của Giang Tư Kỳ
48 Chương 49: Giản Hi cũng cảm thấy nguy cơ
49 Chương 50: Vợ quản nghiêm
50 Chương 51
51 Chương 52: Đánh giá
52 Chương 53: Hôn
53 Chương 54: Ngủ bên ngoài
54 Chương 55: Ôm nhau ngủ
55 Chương 56
56 Chương 57: Giặt quần áo
57 Chương 58: Muốn ăn cũng ăn không được
58 Chương 59: Cha nào con nấy
59 Chương 60: Sở Điềm Điềm bị bệnh
60 Chương 61: Thi đại học
61 Chương 62: Em yêu anh!
62 Chương 63: Gạo nấu thành cơm
63 Chương 64: Con xứng đáng có được một cuộc đời tốt đẹp hơn
64 Chương 65: Vào đại học
65 Chương 66: Đi chơi
66 Chương 67: Chèo thuyền
67 Chương 68: Đòi nợ quỷ tới
68 Chương 69: Đuổi người cậu vô lại
69 Chương 70: Chân tướng năm đó
70 Chương 71;Sở Điềm Điềm biến mất
71 Chương 72 : Tìm người
72 Chương 73: Dê vào miệng cọp
73 Chương 74: Sai lầm trong công việc
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Cô ấy chết rồi
2
Chương 2: Con đường truy thê bắt đầu
3
Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân sau tình yêu bắt đầu
4
Chương 4: Thì ra tất cả đều là nói dối
5
Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô
6
Chương 6: Chân tướng sáng tỏ
7
Chương 7: Nhật ký và tin nhắn của Giản Hi
8
Chương 8: Trọng sinh gặp lại nhau
9
Chương 9: Vừa mới trọng sinh liền doạ vợ yêu bỏ chạy
10
Chương 10: Một đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt
11
Chương 11: Vợ của mình thì mình sủng
12
Chương 12: Dụ dỗ cô gái nhỏ
13
Chương 13: Giải quyết Hồng Chinh
14
Chương 14: Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển trường
15
Chương 15: Thịnh Thừa Dương cảm thấy có nguy cơ
16
Chương 16: Bắt buộc phải chia rẽ
17
Chương 17: Thịnh thừa dương bị gọi ba mẹ
18
Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ
19
Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học
20
Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng
21
Chương 21: Lừa vợ yêu về nhà
22
Chương 22: Ở cùng nhau
23
Chương 23: Nhận nuôi Giản Hi
24
Chương 24: Nhận nuôi thành công
25
Chương 25: Lấy lại quyền giám hộ
26
Chương 26: Về Nam thành
27
Chương 27: Về sau nơi này, chính là nhà của cậu
28
Chương 28: Tuyệt chiêu của Thịnh Thừa Dương
29
Chương 29: Thư của người hảo tâm
30
Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
31
Chương 31: Đánh một trận
32
Chương 32: Trả thù không thành lại bị đánh
33
Chương 33: Thịnh gia có tiếng bênh vực người mình
34
Chương 34: Thịnh phu nhân đâm sau lưng Thịnh Thừa Dương
35
Chương 35: Thịnh ba ba là thần bảo hộ của Thịnh mama
36
Chương 36: Bơi lội phát sinh vấn đề giáo dục giới tính
37
Chương 37: Tết Trung Thu
38
Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai
39
Chương 39: Thỏ con bị bệnh
40
Chương 40: Gia tộc liên hôn
41
Chương 41: Lên cấp 3
42
Chương 42: Gia nhập hội tennis
43
Chương 43: Thịnh Thừa Dương thành nam thần tenis
44
Chương 44: Giản Hi là đóa hắc liên hoa
45
Chương 46: Giản Hi bảo vệ chồng đầy khí phách
46
Chương 47: Sở Điềm Điềm và Giang Tư Kỳ
47
Chương 48: Nỗi khổ của Giang Tư Kỳ
48
Chương 49: Giản Hi cũng cảm thấy nguy cơ
49
Chương 50: Vợ quản nghiêm
50
Chương 51
51
Chương 52: Đánh giá
52
Chương 53: Hôn
53
Chương 54: Ngủ bên ngoài
54
Chương 55: Ôm nhau ngủ
55
Chương 56
56
Chương 57: Giặt quần áo
57
Chương 58: Muốn ăn cũng ăn không được
58
Chương 59: Cha nào con nấy
59
Chương 60: Sở Điềm Điềm bị bệnh
60
Chương 61: Thi đại học
61
Chương 62: Em yêu anh!
62
Chương 63: Gạo nấu thành cơm
63
Chương 64: Con xứng đáng có được một cuộc đời tốt đẹp hơn
64
Chương 65: Vào đại học
65
Chương 66: Đi chơi
66
Chương 67: Chèo thuyền
67
Chương 68: Đòi nợ quỷ tới
68
Chương 69: Đuổi người cậu vô lại
69
Chương 70: Chân tướng năm đó
70
Chương 71;Sở Điềm Điềm biến mất
71
Chương 72 : Tìm người
72
Chương 73: Dê vào miệng cọp
73
Chương 74: Sai lầm trong công việc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play