Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng

Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng

Khi Giản Hi tới văn phòng, thấy chủ nhiệm lớp còn đang xem xét một số tài liệu.

“Thưa cô, em đến rồi ạ.”

“Lại đây ngồi đi, cô có một tin tức tốt muốn nói cho em.” Trần Tịnh Văn cười nói.

“Tin tức gì vậy cô?” Giản Hi cảm thấy có chút mong đợi.

“Là thế này, gần nhất có nhà hảo tâm muốn hỗ trợ một số học sinh có thành tích xuất sắc. Em là một trong những học sinh ưu tú nhất trường và cô cũng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình em. Vì vậy em là một trong số học sinh được chọn.”

Trần Tịnh Văn đã chuẩn bị một lý do vô cùng hoàn hảo, giúp đỡ học sinh qua các tổ chức từ thiện là quá đỗi bình thường. Nói như vậy vừa dễ hiểu lại vừa hợp lý, Giản Hi lại còn nhỏ, nên không hề có chút nghi ngờ nào.

“Thật vậy ạ?”

Giản Hi cũng không giấu nổi sự kinh hỉ. Bởi vì trước đây số tiền mà ba mẹ để lại cho cô đã bị cậu tiêu gần hết. Dạo gần đây, cô còn lo lắng không biết kì học phí sắp tới nên làm sao bây giờ.

“Đúng vậy, mỗi năm em sẽ nhận được một khoản tiền lớn đủ để trang trải học phí và sinh hoạt. Em có thể an tâm học tập, không cần lo lắng về chuyện tiền bạc nữa," Trần Tịnh Văn nói với giọng trấn an.

Giản Hi nghe vậy thì không giấu nổi niềm vui và sự xúc động. Trong lòng cô bé, gánh nặng tài chính đã luôn là mối lo lớn, giờ đây bỗng nhiên được gỡ bỏ một cách bất ngờ.

“Cảm ơn cô Trần, em thực sự không biết phải nói gì nữa,” Giản Hi nghẹn ngào nói, đôi mắt hơi ươn ướt.

“Không cần cảm ơn, đây là cơ hội tốt để em tập trung vào việc học mà thôi. Cố gắng lên nhé.” Trần Tịnh Văn mỉm cười, trong lòng thầm hy vọng Giản Hi sẽ có một tương lai tươi sáng hơn.

“Dạ em cảm ơn cô, cô có thể liên lạc với nhà hảo tâm đó không ạ? Em muốn trực tiếp cảm ơn họ.”

Trần Tịnh Văn nghe Giản Hi nói muốn gặp trực tiếp người giúp đỡ mình, trong lòng liền hơi khó xử. Dĩ nhiên, "Nhà hảo tâm" này chẳng ai khác chính là Thịnh Thừa Dương, nhưng nếu để Giản Hi biết thì sự việc sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Cô khẽ mỉm cười, che giấu sự bối rối: “Chuyện đó không cần đâu. Người đó là một ân nhân giấu mặt, anh ấy không muốn để lộ danh tính. Điều quan trọng nhất là em đã nhận được sự giúp đỡ và tiếp tục học tập thật tốt.”

Giản Hi có chút thất vọng nhưng vẫn gật đầu, cô bé hiểu rằng có những người tốt bụng không muốn người khác biết đến mình. “Dạ, em hiểu rồi. Vậy em sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để không phụ lòng mọi người.”

“Ừ, em cứ như vậy mà làm. Hãy luôn tin tưởng vào tương lai của mình,” Trần Tịnh Văn đáp, cảm thấy nhẹ nhõm khi đã khéo léo xử lý tình huống này.

“Nhà hảo tâm này sẽ vẫn giúp em đến khi tốt nghiệp đại học, cho nên em chỉ cần nỗ lực, đừng lo lắng về vấn đề học phí.”

“Dạ, em cảm ơn cô.”

“Không có gì, cô cũng chỉ là thông báo cho em thôi, mau về lớp học đi!”

Giản Hi trở lại phòng học, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt. Thấy vậy, Thịnh Thừa Dương giả vờ không biết, hỏi một câu: “Chuyện mà cậu vui thế?”

“Cô giáo nói có một nhà hảo tâm sẽ giúp đỡ tôi đóng học phí, mãi đến khi tốt nghiệp đại học.” Giản Hi một năm một mười mà nói hết với Thịnh Thừa Dương.

“Trên thế giới còn có người tốt như vậy sao, thật là đáng quý.” Thịnh Thừa Dương nhân cơ hội khen mình không dứt miệng.

“Đúng vậy, cho nên tôi phải nhất định nỗ lực học tập, để không phụ lòng giúp đỡ của nhà hảo tâm.”

Giản Hi nói xong lại mở quyển sách ra đọc.

“Học tập cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi. Tôi đoán nhà hảo tâm kia cũng không muốn cậu chỉ biết học ngày đêm. Họ càng mong cậu có thể lớn lên trong niềm vui và hạnh phúc, cậu thử nghĩ xem?”

Thịnh Thừa Dương không muốn cô gái nhỏ nhà mình, bởi vì không phụ lòng nhà hảo tâm mà mỗi ngày vùi đầu học, anh chỉ muốn cô gái nhỏ vô tư, vui vẻ mà lớn lên.

“Ừm, tôi biết mà, dù sao tôi rất thích học, học tập làm tôi thấy rất vui.”

Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi với bộ dáng bướng bỉnh, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Việc trọng sinh đã giúp anh lấy lại được quá nhiều thứ đã mất đi trong kiếp trước.

Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc kỳ thi cuối kỳ đã đến.

Kỳ thi chỉ diễn ra trong một ngày. Ba ngày sau, kết quả công bố khiến ai nấy đều phải bất ngờ: Giản Hi như thường lệ vẫn giữ vị trí đầu lớp, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Thịnh Thừa Dương lại đứng vị trí thứ hai!

Trần Tịnh Văn không khỏi hoài nghi, xem lại bài thi của Thịnh Thừa Dương rất nhiều lần, cuối cùng mới xác nhận không có sai sót nào trong việc chấm điểm. Thịnh Thừa Dương thật sự đạt được kết quả này, hơn nữa chỉ kém Giản Hi đúng một điểm.

Giản Hi và Thịnh Thừa Dương ngồi cùng bàn, lại còn thân thiết như vậy, không phải là……?

Trần Tịnh Văn bên này đang hoài nghi, Thịnh Thừa Dương bên kia cũng đang âm thầm đổ mồ hôi.

Trời mới biết anh phải khống chế điểm số của mình vất vả như thế nào! Vừa không thể vượt qua bảo bối của anh, lại vừa không thể để điểm quá thấp làm Giản Hi xem thường anh, nghĩ rằng anh chỉ là kẻ lười biếng.

Anh cùng Trần Tịnh Văn, ánh mắt hai người nhìn nhau, mỗi người đều mang một suy nghĩ.

“Thịnh Thừa Dương, lát nữa tan học tới văn phòng cô một chút.” Trần Tịnh Văn nói.

Trong văn phòng.

“Thành tích này của em thật sự không giống bình thường, em có tự mình làm bài không hay là……”

Trần Tịnh Văn muốn nói lại thôi, trong lòng cố gắng sắp xếp từ ngữ sao cho khéo léo, tránh làm tổn thương tâm lý yếu ớt của Thịnh Thừa Dương.

“Cô à, nếu cô có nghi ngờ cũng không sao, em không để tâm đâu.” Thịnh Thừa Dương tỏ ra thoải mái, phẩy tay như không có việc gì quan trọng.

“Em rất là dũng cảm dám làm dám nhận!” Trần Tịnh Văn vỗ lên bờ vai của anh, trong giọng nói pha chút khen ngợi, “Bài thi đó là chính em làm sao?”

“Đúng vậy!”

Thịnh Thừa Dương dù có nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày mình phải chứng minh rằng bài thi tiểu học lớp 4 là do chính mình làm.

“Cô thấy em mỗi ngày đi học đều……”

“Cô ơi, cô nghĩ sai cách giải đề rồi rồi.”

Thịnh Thừa Dương đột nhiên ngắt lời Trần Tịnh Văn. Nói với một giáo viên toán đang vật lộn giải một bài toán khó. Mọi người trong phòng đều sững sờ, không ngờ lời này được thốt ra từ một cậu bé nhỏ tuổi.

“Em nói cô giải đề sai rồi, vậy em có thể giải?” Cô giáo viên trẻ kia cười khẽ, học sinh thời nay thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, không biết trời cao đất dày, chỉ là một cậu bé mà dám nói như thế.

“Đề này thật ra rất đơn giản.”

Thịnh Thừa Dương đi đến, không chút do dự, chỉ cần vài động tác đã viết ra toàn bộ quá trình giải đề. Không chỉ thế anh còn kiên nhẫn giải thích cho cô giáo trẻ kia.

Mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, trong mắt hiện lên từng đợt khiếp sợ.

“Thịnh Thừa Dương, mấy bài toán dành cho sinh viên ngành toán học chuyên nghiệp em cũng làm được?” Trần Tịnh Văn gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Học sinh tiểu học trước mặt cô ... thật sự là người thật sao?

“Chuyện này kì lạ lắm sao?” Thịnh Thừa Dương hỏi lại.

“Chẳng lẽ không kì lạ sao?” Trần Tịnh Văn tiếp tục hỏi.

“Đúng là không kì lạ thật, bởi vì em là thiên tài chứ sao!”

Thịnh Thừa Dương một khi khen chính mình, anh chưa bao giờ keo kiệt

“Quả thật là thiên tài.” Trần Tịnh Văn lần này không thể không thừa nhận.

“Cô giáo, cô còn chuyện gì muốn nói với em không? Nếu không có việc gì, em xin phép đi trước.” Thịnh Thừa Dương hỏi.

“Không có gì cần nói nữa, em đi đi!”

Trần Tịnh Văn xua tay. Thần đồng từ trước đến giờ chỉ xuất hiện trên báo chí, không ngờ lần này cô lại có cơ hội chứng kiến.

Chapter
1 Chương 1: Cô ấy chết rồi
2 Chương 2: Con đường truy thê bắt đầu
3 Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân sau tình yêu bắt đầu
4 Chương 4: Thì ra tất cả đều là nói dối
5 Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô
6 Chương 6: Chân tướng sáng tỏ
7 Chương 7: Nhật ký và tin nhắn của Giản Hi
8 Chương 8: Trọng sinh gặp lại nhau
9 Chương 9: Vừa mới trọng sinh liền doạ vợ yêu bỏ chạy
10 Chương 10: Một đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt
11 Chương 11: Vợ của mình thì mình sủng
12 Chương 12: Dụ dỗ cô gái nhỏ
13 Chương 13: Giải quyết Hồng Chinh
14 Chương 14: Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển trường
15 Chương 15: Thịnh Thừa Dương cảm thấy có nguy cơ
16 Chương 16: Bắt buộc phải chia rẽ
17 Chương 17: Thịnh thừa dương bị gọi ba mẹ
18 Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ
19 Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học
20 Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng
21 Chương 21: Lừa vợ yêu về nhà
22 Chương 22: Ở cùng nhau
23 Chương 23: Nhận nuôi Giản Hi
24 Chương 24: Nhận nuôi thành công
25 Chương 25: Lấy lại quyền giám hộ
26 Chương 26: Về Nam thành
27 Chương 27: Về sau nơi này, chính là nhà của cậu
28 Chương 28: Tuyệt chiêu của Thịnh Thừa Dương
29 Chương 29: Thư của người hảo tâm
30 Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
31 Chương 31: Đánh một trận
32 Chương 32: Trả thù không thành lại bị đánh
33 Chương 33: Thịnh gia có tiếng bênh vực người mình
34 Chương 34: Thịnh phu nhân đâm sau lưng Thịnh Thừa Dương
35 Chương 35: Thịnh ba ba là thần bảo hộ của Thịnh mama
36 Chương 36: Bơi lội phát sinh vấn đề giáo dục giới tính
37 Chương 37: Tết Trung Thu
38 Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai
39 Chương 39: Thỏ con bị bệnh
40 Chương 40: Gia tộc liên hôn
41 Chương 41: Lên cấp 3
42 Chương 42: Gia nhập hội tennis
43 Chương 43: Thịnh Thừa Dương thành nam thần tenis
44 Chương 44: Giản Hi là đóa hắc liên hoa
45 Chương 46: Giản Hi bảo vệ chồng đầy khí phách
46 Chương 47: Sở Điềm Điềm và Giang Tư Kỳ
47 Chương 48: Nỗi khổ của Giang Tư Kỳ
48 Chương 49: Giản Hi cũng cảm thấy nguy cơ
49 Chương 50: Vợ quản nghiêm
50 Chương 51
51 Chương 52: Đánh giá
52 Chương 53: Hôn
53 Chương 54: Ngủ bên ngoài
54 Chương 55: Ôm nhau ngủ
55 Chương 56
56 Chương 57: Giặt quần áo
57 Chương 58: Muốn ăn cũng ăn không được
58 Chương 59: Cha nào con nấy
59 Chương 60: Sở Điềm Điềm bị bệnh
60 Chương 61: Thi đại học
61 Chương 62: Em yêu anh!
62 Chương 63: Gạo nấu thành cơm
63 Chương 64: Con xứng đáng có được một cuộc đời tốt đẹp hơn
64 Chương 65: Vào đại học
65 Chương 66: Đi chơi
66 Chương 67: Chèo thuyền
67 Chương 68: Đòi nợ quỷ tới
68 Chương 69: Đuổi người cậu vô lại
69 Chương 70: Chân tướng năm đó
70 Chương 71;Sở Điềm Điềm biến mất
71 Chương 72 : Tìm người
72 Chương 73: Dê vào miệng cọp
73 Chương 74: Sai lầm trong công việc
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Cô ấy chết rồi
2
Chương 2: Con đường truy thê bắt đầu
3
Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân sau tình yêu bắt đầu
4
Chương 4: Thì ra tất cả đều là nói dối
5
Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô
6
Chương 6: Chân tướng sáng tỏ
7
Chương 7: Nhật ký và tin nhắn của Giản Hi
8
Chương 8: Trọng sinh gặp lại nhau
9
Chương 9: Vừa mới trọng sinh liền doạ vợ yêu bỏ chạy
10
Chương 10: Một đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt
11
Chương 11: Vợ của mình thì mình sủng
12
Chương 12: Dụ dỗ cô gái nhỏ
13
Chương 13: Giải quyết Hồng Chinh
14
Chương 14: Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển trường
15
Chương 15: Thịnh Thừa Dương cảm thấy có nguy cơ
16
Chương 16: Bắt buộc phải chia rẽ
17
Chương 17: Thịnh thừa dương bị gọi ba mẹ
18
Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ
19
Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học
20
Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng
21
Chương 21: Lừa vợ yêu về nhà
22
Chương 22: Ở cùng nhau
23
Chương 23: Nhận nuôi Giản Hi
24
Chương 24: Nhận nuôi thành công
25
Chương 25: Lấy lại quyền giám hộ
26
Chương 26: Về Nam thành
27
Chương 27: Về sau nơi này, chính là nhà của cậu
28
Chương 28: Tuyệt chiêu của Thịnh Thừa Dương
29
Chương 29: Thư của người hảo tâm
30
Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
31
Chương 31: Đánh một trận
32
Chương 32: Trả thù không thành lại bị đánh
33
Chương 33: Thịnh gia có tiếng bênh vực người mình
34
Chương 34: Thịnh phu nhân đâm sau lưng Thịnh Thừa Dương
35
Chương 35: Thịnh ba ba là thần bảo hộ của Thịnh mama
36
Chương 36: Bơi lội phát sinh vấn đề giáo dục giới tính
37
Chương 37: Tết Trung Thu
38
Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai
39
Chương 39: Thỏ con bị bệnh
40
Chương 40: Gia tộc liên hôn
41
Chương 41: Lên cấp 3
42
Chương 42: Gia nhập hội tennis
43
Chương 43: Thịnh Thừa Dương thành nam thần tenis
44
Chương 44: Giản Hi là đóa hắc liên hoa
45
Chương 46: Giản Hi bảo vệ chồng đầy khí phách
46
Chương 47: Sở Điềm Điềm và Giang Tư Kỳ
47
Chương 48: Nỗi khổ của Giang Tư Kỳ
48
Chương 49: Giản Hi cũng cảm thấy nguy cơ
49
Chương 50: Vợ quản nghiêm
50
Chương 51
51
Chương 52: Đánh giá
52
Chương 53: Hôn
53
Chương 54: Ngủ bên ngoài
54
Chương 55: Ôm nhau ngủ
55
Chương 56
56
Chương 57: Giặt quần áo
57
Chương 58: Muốn ăn cũng ăn không được
58
Chương 59: Cha nào con nấy
59
Chương 60: Sở Điềm Điềm bị bệnh
60
Chương 61: Thi đại học
61
Chương 62: Em yêu anh!
62
Chương 63: Gạo nấu thành cơm
63
Chương 64: Con xứng đáng có được một cuộc đời tốt đẹp hơn
64
Chương 65: Vào đại học
65
Chương 66: Đi chơi
66
Chương 67: Chèo thuyền
67
Chương 68: Đòi nợ quỷ tới
68
Chương 69: Đuổi người cậu vô lại
69
Chương 70: Chân tướng năm đó
70
Chương 71;Sở Điềm Điềm biến mất
71
Chương 72 : Tìm người
72
Chương 73: Dê vào miệng cọp
73
Chương 74: Sai lầm trong công việc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play