Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học

Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học

Thịnh Thừa Dương với hành vi "xấu", dùng tiền để thuê người quét dọn, rất nhanh đã bị chủ nhiệm lớp bắt quả tang.

Trong văn phòng, Trần Tịnh Văn nhìn Thịnh Thừa Dương thảnh thơi ngồi đối diện mình, giận đến sôi máu.

“Em đứng lên ngay, tôi không phải mời em đến để nói chuyện phiếm!”

Thịnh Thừa Dương chỉ cười cười, cũng không vội đứng lên, ngược lại còn kiên nhẫn trấn an Trần Tịnh Văn hai câu: “Cô à, cô đừng nóng giận, em cũng đâu có làm gì quá đáng."

“Em để người khác quét dọn lớp thay mình, vậy là đúng sao?”

“Chỗ nào không đúng?” Thịnh Thừa Dương hỏi lại.

“Em có đưa tiền mà!”

“Đưa tiền thì được sao?”

Trần Tịnh Văn tức giận, không thể tin nổi lời lẽ ngang ngược của cậu nam sinh trước mặt này.

“Sao lại không thể?” Thịnh Thừa Dương cười mỉm, nhướng mày đầy tự tin.

“Em bỏ tiền thuê người ta làm việc cho mình lại không thiếu lương ai, mà còn trả mức lương cao nữa. Ở trên thương trường họ còn tán thưởng em là một ông chủ tốt nữa kìa!"

Trần Tịnh Văn bị Thịnh Thừa Dương làm cho nghẹn lời không phản bác được. Cô còn cảm thấy rằng tên nhãi ranh này nói cũng rất có lý.

“Trả lương cao? Vậy em nói thử xem rốt cuộc lương cao của em là như thế nào?” Trần Tịnh Văn cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ phải kiềm chế nếu không thì ảnh hưởng tới sức khỏe.

“Mỗi người 500 một lần.” Thịnh Thừa Dương nói.

“500 một lần!” Trần Tịnh Văn sợ ngây người, “Xin hỏi, cô có thể thay em quét dọn phòng học không? Cô có thể bao trọn.”

Trước sự cám dỗ của tiền bạc, Trần Tịnh Văn cũng không còn màng đến mặt mũi nữa. Ai mà biết được, trong cái vùng quê hẻo lánh này, lương của cô một tháng cũng chỉ hơn một triệu.

“Thì ra cô giáo cũng thích nói giỡn.” Thịnh Thừa Dương cảm thấy cô giáo này quá hài hước rồi.

“Tôi không nói giỡn.” Trần Tịnh Văn che ngực, cảm giác như vừa bỏ lỡ một cơ hội kiếm tiền lớn.

“Cô à, cô đừng nóng giận, em có chút việc muốn thương lượng với cô.”

Thịnh Thừa Dương nhìn Trần Tịnh Văn đã tức giận đến mức che lại ngực, mau chóng lái sang chuyện khác. Anh đứng dậy, đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến Trần Tịnh Văn hơi bất ngờ.

“Em có chuyện gì cần thương lượng với tôi? Nói đi!”

“Em muốn giúp đỡ Giản Hi trong việc học.” Thịnh Thừa Dương nói ngắn gọn.

“Em muốn giúp đỡ Giản Hi trong việc học?” Trần Tịnh Văn suýt bật cười. Mấy đứa nhỏ bây giờ nghĩ gì là nói ngay, còn bé tí tuổi đầu, chẳng biết suy nghĩ thấu đáo.

“Em nghĩ rằng chỉ với ít tiền tiêu vặt của em là có thể giúp đỡ Giản Hi đi học sao?”

“Mấy tỷ còn chưa đủ sao?” Thịnh Thừa Dương nhìn Trần Tịnh Văn, nghiêm túc hỏi.

Trần Tịnh Văn vừa uống một ngụm nước liền phun ra ngay lập tức.

“Khụ khụ” Cô vừa vỗ ngực vừa ho sặc sụa, “Mấy tỷ? Con cái nhà nào mà có tiền tiêu vặt đến tận mấy tỷ vậy trời!”

“Mấy tỷ rất nhiều sao?” Thịnh Thừa Dương nghi hoặc.

“Em nói chuyện kiểu vậy dễ bị người khác đánh đấy.” Trần Tịnh Văn lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thịnh Thừa Dương, hỏi tiếp, “Em nghiêm túc sao?”

“Nghiêm túc.” Thịnh Thừa Dương gật đầu.

“Là ba mẹ em chuẩn bị muốn giúp đỡ Giản Hi đúng không?” Trần Tịnh Văn lại không phải kẻ ngốc. Cô đương nhiên biết Thịnh Thừa Dương vẫn là một đứa trẻ sao có nhiều tiền như vậy được. Chắc chắn là thằng bé này thuyết phục ba mẹ đi giúp đỡ Giản Hi, “Vậy tôi cần phải liên hệ với ba mẹ em để xác nhận."

“Cô giáo, em đã nói là em sẽ tự mình giúp đỡ, không liên quan gì đến ba mẹ cả. Cái thẻ ngân hàng này, là tiền tiêu vặt tiền mừng tuổi mà ông bà nội, ba mẹ, ông ngoại đã cho em mấy năm nay, cô cứ cầm lấy đi.”

Trần Tịnh Văn nửa tin nửa ngờ, cầm lấy chiếc thẻ mà trong lòng ngổn ngang. Đây vẫn là lần đầu trong đời cô cầm thẻ đen có giá trị lớn như vậy.

“Em thật sự có nhiều tiền đến vậy sao?”

Trần Tịnh Văn hoàn toàn bị sốc. Có lẽ là do kiến thức của cô vốn dĩ xuất thân từ ngôi làng nhỏ nên còn hạn chế. Cô không ngờ xã hội bây giờ lại phát triển đến mức một đứa trẻ đã có trong tay mấy tỷ tiền tiêu vặt.

“Đã nói rồi, vài tỷ này không tính là gì cả.”

Thịnh Thừa Dương lại nhấn mạnh. Ban đầu anh muốn tỏ ra khiêm tốn trước mặt cô giáo. Nhưng không ngờ sự "khiêm tốn" của anh lại khiến cô chủ nhiệm nhìn anh đầy kinh thường.

“Em im miệng lại.” Trần Tịnh Văn tay run lẩy bẩy, “Tại sao em không trực tiếp đưa tiền cho Giản Hi? Lại còn để tôi thay em làm chuyện này?” Trần Tịnh Văn tò mò.

“Em không muốn Hi Hi có gánh nặng tâm lý. Nếu em đưa tiền trực tiếp cho cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm thấy mắc nợ em. Em không muốn như vậy, nhưng nếu thông qua cô giáo thì sẽ khác.”

Trần Tịnh Văn vừa nghe xong liền hiểu được. Không ngờ tới Thịnh Thừa Dương tuổi còn nhỏ lại xử lý chuyện này một cách chu đáo như vậy.

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Nhưng tôi vẫn nghĩ là chuyện này cần xác nhận với ba mẹ em một chút.”

Số tiền lớn như vậy, Thịnh Thừa Dương cũng chỉ là một đứa trẻ. Cô sợ đến lúc đó bị rơi vào tội danh lừa tiền mừng tuổi của trẻ con.

“Mấy tỷ thôi mà, sao cần phải gặp ba mẹ em? Cô nghĩ Thịnh gia sắp phá sản sao!” Thịnh Thừa Dương thanh âm lạnh lùng, còn có chút kiêu ngạo.

Trần Tịnh Văn:……

Được rồi, cô chỉ là một hạt cát nhỏ bé thôi.

“Tôi đã biết, vậy tôi thay mặt Giản Hi cảm ơn em.”

Trần Tịnh Văn là từ tận đáy lòng mừng cho Giản Hi. Cô vẫn luôn thật thích học sinh ngoan này, bởi vì không có ba mẹ, cô cũng có chút thiên vị Giản Hi. Nhưng gia đình cô cũng chỉ là gia đình bình thường, khả năng trợ giúp cũng có hạn. Bây giờ tiểu thiếu gia trước mặt này nguyện ý vươn tay giúp đỡ, Trần Tịnh Văn cảm thấy vô cùng cảm kích.

“Cảm ơn em làm gì! Em chỉ dùng tiền của chính mình tiêu cho vợ, vợ của em thì em nuôi. Em còn muốn cảm ơn cô vì đã chăm sóc tốt cho vợ yêu của em, cục cưng của em……”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa!”

Trần Tịnh Văn thật sự nghe không nổi nữa, mở miệng câu nào cũng “Vợ yêu”, “Cục cưng”, cái mặt già này cũng đỏ rồi.

Thịnh Thừa Dương nhìn không khỏi có chút buồn cười.

“Vậy cô giáo về sau không can thiệp vào chuyện của em với Hi Hi nữa nhé!” Thịnh Thừa Dương nói hàm ý rõ ràng.

Trần Tịnh Văn liếc mắt Thịnh Thừa Dương, bất đắc dĩ mà vẫy tay.

“Tôi chỉ là một người bình thường, không quản được chuyện của hào môn thế gia các người, nhưng em không được bắt nạt Giản Hi.” Trần Tịnh Văn cuối cùng cũng thỏa hiệp.

“Yêu cậu ấy còn không hết.” Thịnh Thừa Dương đáp, vẻ mặt không thèm để ý.

Trần Tịnh Văn lại câm nín.

“Em tốt nhất nói được thì làm được.”

Trần Tịnh Văn một lúc sau mới nghẹn ra được lời này.

“Tất nhiên.” Thịnh Thừa Dương trả lời chắc chắn, “Cô giáo yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không để cô giúp đỡ miễn phí đâu. Cô nói đi, cô muốn làm trưởng ban hay muốn làm hiệu trưởng? Hay là cô muốn chuyển sang bộ giáo dục làm cục……”

“Đi ra ngoài ,đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Trần Tịnh Văn đau đầu, nhãi ranh này càng nói càng thái quá.

Thịnh Thừa Dương tâm tình rất tốt, từ trong văn phòng chủ nhiệm ra ngoài.

Anh đi vào phòng học, thấy Giản Hi đang đọc sách mà trước đây hai ngày anh đã mua cho cô. Cô gái nhỏ thích học tập, cũng thích đọc sách, cô rõ ràng rất thích quyển sách anh tặng.

“Uống nước đi.”

Thịnh Thừa Dương lấy bình giữ nhiệt ra, cẩn thận đổ ly nước ấm đưa cho Giản Hi. Tay đang cầm sách của Giản Hi vẫn không nhúc nhích, chỉ là há miệng hơi nghiêng đầu, để Thịnh Thừa Dương đút.

Cô đã bắt đầu thói quen với sự cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc của Thịnh Thừa Dương.

Một lúc sau, lớp trưởng bước vào phòng học hô to:

“Giản Hi, cô chủ nhiệm gọi cậu đến văn phòng gặp cô.”

“Bây giờ sao?” Giản Hi không muốn rời khỏi cuốn sách thú vị này.

“Đúng vậy, bây giờ.” Lớp trưởng nói.

“Mau đi đi, cô giáo Trần tìm cậu chắc chắn có việc.” Thịnh Thừa Dương sờ đầu Giản Hi cười.

“Ừm.” Giản Hi gấp sách, nhanh chóng rời khỏi lớp.

Chapter
1 Chương 1: Cô ấy chết rồi
2 Chương 2: Con đường truy thê bắt đầu
3 Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân sau tình yêu bắt đầu
4 Chương 4: Thì ra tất cả đều là nói dối
5 Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô
6 Chương 6: Chân tướng sáng tỏ
7 Chương 7: Nhật ký và tin nhắn của Giản Hi
8 Chương 8: Trọng sinh gặp lại nhau
9 Chương 9: Vừa mới trọng sinh liền doạ vợ yêu bỏ chạy
10 Chương 10: Một đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt
11 Chương 11: Vợ của mình thì mình sủng
12 Chương 12: Dụ dỗ cô gái nhỏ
13 Chương 13: Giải quyết Hồng Chinh
14 Chương 14: Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển trường
15 Chương 15: Thịnh Thừa Dương cảm thấy có nguy cơ
16 Chương 16: Bắt buộc phải chia rẽ
17 Chương 17: Thịnh thừa dương bị gọi ba mẹ
18 Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ
19 Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học
20 Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng
21 Chương 21: Lừa vợ yêu về nhà
22 Chương 22: Ở cùng nhau
23 Chương 23: Nhận nuôi Giản Hi
24 Chương 24: Nhận nuôi thành công
25 Chương 25: Lấy lại quyền giám hộ
26 Chương 26: Về Nam thành
27 Chương 27: Về sau nơi này, chính là nhà của cậu
28 Chương 28: Tuyệt chiêu của Thịnh Thừa Dương
29 Chương 29: Thư của người hảo tâm
30 Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
31 Chương 31: Đánh một trận
32 Chương 32: Trả thù không thành lại bị đánh
33 Chương 33: Thịnh gia có tiếng bênh vực người mình
34 Chương 34: Thịnh phu nhân đâm sau lưng Thịnh Thừa Dương
35 Chương 35: Thịnh ba ba là thần bảo hộ của Thịnh mama
36 Chương 36: Bơi lội phát sinh vấn đề giáo dục giới tính
37 Chương 37: Tết Trung Thu
38 Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai
39 Chương 39: Thỏ con bị bệnh
40 Chương 40: Gia tộc liên hôn
41 Chương 41: Lên cấp 3
42 Chương 42: Gia nhập hội tennis
43 Chương 43: Thịnh Thừa Dương thành nam thần tenis
44 Chương 44: Giản Hi là đóa hắc liên hoa
45 Chương 46: Giản Hi bảo vệ chồng đầy khí phách
46 Chương 47: Sở Điềm Điềm và Giang Tư Kỳ
47 Chương 48: Nỗi khổ của Giang Tư Kỳ
48 Chương 49: Giản Hi cũng cảm thấy nguy cơ
49 Chương 50: Vợ quản nghiêm
50 Chương 51
51 Chương 52: Đánh giá
52 Chương 53: Hôn
53 Chương 54: Ngủ bên ngoài
54 Chương 55: Ôm nhau ngủ
55 Chương 56
56 Chương 57: Giặt quần áo
57 Chương 58: Muốn ăn cũng ăn không được
58 Chương 59: Cha nào con nấy
59 Chương 60: Sở Điềm Điềm bị bệnh
60 Chương 61: Thi đại học
61 Chương 62: Em yêu anh!
62 Chương 63: Gạo nấu thành cơm
63 Chương 64: Con xứng đáng có được một cuộc đời tốt đẹp hơn
64 Chương 65: Vào đại học
65 Chương 66: Đi chơi
66 Chương 67: Chèo thuyền
67 Chương 68: Đòi nợ quỷ tới
68 Chương 69: Đuổi người cậu vô lại
69 Chương 70: Chân tướng năm đó
70 Chương 71;Sở Điềm Điềm biến mất
71 Chương 72 : Tìm người
72 Chương 73: Dê vào miệng cọp
73 Chương 74: Sai lầm trong công việc
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Cô ấy chết rồi
2
Chương 2: Con đường truy thê bắt đầu
3
Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân sau tình yêu bắt đầu
4
Chương 4: Thì ra tất cả đều là nói dối
5
Chương 5: Ngay cả như vậy, anh vẫn như cũ yêu cô
6
Chương 6: Chân tướng sáng tỏ
7
Chương 7: Nhật ký và tin nhắn của Giản Hi
8
Chương 8: Trọng sinh gặp lại nhau
9
Chương 9: Vừa mới trọng sinh liền doạ vợ yêu bỏ chạy
10
Chương 10: Một đời này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt
11
Chương 11: Vợ của mình thì mình sủng
12
Chương 12: Dụ dỗ cô gái nhỏ
13
Chương 13: Giải quyết Hồng Chinh
14
Chương 14: Thịnh Thừa Dương quyết định chuyển trường
15
Chương 15: Thịnh Thừa Dương cảm thấy có nguy cơ
16
Chương 16: Bắt buộc phải chia rẽ
17
Chương 17: Thịnh thừa dương bị gọi ba mẹ
18
Chương 18: Vợ giận thì phải dỗ
19
Chương 19: Thịnh Thừa Dương giúp đỡ Giản Hi đi học
20
Chương 20: Thịnh Thừa Dương được coi là thần đồng
21
Chương 21: Lừa vợ yêu về nhà
22
Chương 22: Ở cùng nhau
23
Chương 23: Nhận nuôi Giản Hi
24
Chương 24: Nhận nuôi thành công
25
Chương 25: Lấy lại quyền giám hộ
26
Chương 26: Về Nam thành
27
Chương 27: Về sau nơi này, chính là nhà của cậu
28
Chương 28: Tuyệt chiêu của Thịnh Thừa Dương
29
Chương 29: Thư của người hảo tâm
30
Chương 30: Tự mình phải trở nên mạnh mẽ
31
Chương 31: Đánh một trận
32
Chương 32: Trả thù không thành lại bị đánh
33
Chương 33: Thịnh gia có tiếng bênh vực người mình
34
Chương 34: Thịnh phu nhân đâm sau lưng Thịnh Thừa Dương
35
Chương 35: Thịnh ba ba là thần bảo hộ của Thịnh mama
36
Chương 36: Bơi lội phát sinh vấn đề giáo dục giới tính
37
Chương 37: Tết Trung Thu
38
Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai
39
Chương 39: Thỏ con bị bệnh
40
Chương 40: Gia tộc liên hôn
41
Chương 41: Lên cấp 3
42
Chương 42: Gia nhập hội tennis
43
Chương 43: Thịnh Thừa Dương thành nam thần tenis
44
Chương 44: Giản Hi là đóa hắc liên hoa
45
Chương 46: Giản Hi bảo vệ chồng đầy khí phách
46
Chương 47: Sở Điềm Điềm và Giang Tư Kỳ
47
Chương 48: Nỗi khổ của Giang Tư Kỳ
48
Chương 49: Giản Hi cũng cảm thấy nguy cơ
49
Chương 50: Vợ quản nghiêm
50
Chương 51
51
Chương 52: Đánh giá
52
Chương 53: Hôn
53
Chương 54: Ngủ bên ngoài
54
Chương 55: Ôm nhau ngủ
55
Chương 56
56
Chương 57: Giặt quần áo
57
Chương 58: Muốn ăn cũng ăn không được
58
Chương 59: Cha nào con nấy
59
Chương 60: Sở Điềm Điềm bị bệnh
60
Chương 61: Thi đại học
61
Chương 62: Em yêu anh!
62
Chương 63: Gạo nấu thành cơm
63
Chương 64: Con xứng đáng có được một cuộc đời tốt đẹp hơn
64
Chương 65: Vào đại học
65
Chương 66: Đi chơi
66
Chương 67: Chèo thuyền
67
Chương 68: Đòi nợ quỷ tới
68
Chương 69: Đuổi người cậu vô lại
69
Chương 70: Chân tướng năm đó
70
Chương 71;Sở Điềm Điềm biến mất
71
Chương 72 : Tìm người
72
Chương 73: Dê vào miệng cọp
73
Chương 74: Sai lầm trong công việc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play