Sống một thời gian trong ngôi nhà đó, tôi đã hoàn toàn chết lặng khi bản thân bị ám sát và đầu độc liên tục.
Ngay cả bà vú tôi gặp trong ngày đầu tiên cũng chết do trúng một phát đạn ở giữa ngực.
Aura Dante- người mẹ ruột hiện tại của tôi là tình nhân của ông trùm băng đảng Angele nên tôi vẫn chưa gặp được bà ấy.
Trong khi mẹ của Zinica- Sofia đã phản bội tổ chức Angele và đầu quân cho chính phủ, điều đó khiến cho ông trùm Roco vô cùng tức giận, nếu không phải trước đây Roco rất yêu thương Zinica thì có lẽ hắn cũng bị vạ lây bởi mẹ của mình.
Có lẽ sợ bản thân bị phản bội một lần nữa, người cha của tôi không còn thân thiết với tôi và Zinica nữa. Dù có nghe tin tức tôi hoặc Zinica bị ám sát thì cũng không tới thăm.
Với tần suất đổi người hầu và vệ sĩ liên tục, thật trớ trêu thay người mà tôi thân thiết nhất chỉ có anh trai Zinica.
Trong biệt thự rộng lớn này, việc bị ám sát liên tục khiến tôi cũng lâm vào cảm giác căng thẳng và sợ hãi tột độ.
Dù Zinica xa lánh tôi thì tôi vẫn cố bám theo anh ta, vì tôi biết anh ấy là nhân vật phản diện nên sẽ sống rất dai. Mà tôi thì dù có hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến cốt truyện.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào hành lang dài, tôi chậm chạp bước đi về phía cửa thư viện. Zinica nếu không tập bắn súng thì chỉ có thể tới nơi này thôi.
Tôi gõ cửa vài cái rồi lên tiếng: "Anh trai, là em."
Không đợi Zinica đáp lại tôi liền mở cửa.
Zinica thật sự ở bên trong, anh ta chẳng thèm buồn liếc nhìn tôi lấy một cái.
Tôi cũng đã quen với sự máu lạnh của anh ta, sau khi lựa được được một quyển sách liền ngồi xuống đọc.
Khi còn nhỏ tuổi tiếp thu ngoại ngữ thật sự rất tốt, tôi phải tranh thủ học tập để sau này có thể nói được nhiều thứ tiếng mới được.
"Này."
Giọng nói của Zinica đột ngột vang lên khiến cho tôi giật bắn mình.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía đối phương với vẻ hồi hộp.
"C-Có chuyện gì không anh?"
"Thay vì đọc sách như vậy thì mày nên học bắn súng đi." Zinica nhàn nhạt lên tiếng: "Cũng sắp sáu tuổi rồi, lúc đó mày sẽ bị quăng ra rừng tuyết rồi học một khoá sinh tồn đó."
"???"
Gì chứ? Anh ta đang nói đùa với tôi đúng không?
"Tao cũng chẳng đùa với mày làm gì, lúc tao 6 tuổi cũng bị quẳng ra núi thôi. Có một ông chú sẽ hướng dẫn sinh tồn cơ bản trong vòng một tuần, sau đó mày phải ở lại chỗ đó trong vòng một tháng, có bị sốt chết cũng không ai quan tâm đâu."
"..."
Từ nhỏ đã bị ép thử thách sinh tồn như vậy, đây là nguyên nhân mà nhân vật phản diện có khả năng đối đầu với nam chính sao?
Tôi không quá tự tin bản thân có thể làm được...
Phút chốc tinh thần của tôi tụt dốc không phanh.
Zinica nhìn thấy bộ dạng buồn bã của tôi, lại nói tiếp: "Tao có thể xin cha tham gia khoá huấn luyện này cùng mày."
"Thật không?" đôi mắt của tôi loé sáng đầy vẻ chờ mong.
"Thật." Zinica ngắn gọn đáp lại.
"Cảm ơn anh hai!" tôi phát ra lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.
Xem ra Zinica không máu lạnh như tôi tưởng, dù sao ở bên cạnh nhau một quãng thời gian dài như vậy ắt hẳn cũng nảy sinh hảo cảm đối với người em trai cùng cha khác mẹ như tôi.
"Nếu mày ngáng chân thì tao cũng sẽ không giúp đỡ đâu."
"Vâng, em sẽ cố gắng không ngáng chân anh ạ." tôi lễ phép đáp lại cọng cỏ cứu mạng của bản thân.
...
Giống như những gì Zinica đã nói, vào ngày sinh nhật 6 tuổi, thứ chờ đợi tôi không phải bánh kem sinh nhật đắt tiền hay bữa tiệc linh đình mà là một khoá huấn luyện địa ngục ở nơi núi tuyết lạnh lẽo.
"Ta sẽ là thầy giáo của cậu Rosa trong khoá huấn luyện lần này, tên ta là Joe."
Một người đàn ông tóc đỏ để râu quai nón mỉm cười nói với Rosa sau đó lại quay sang chào hỏi Zinica:
"Chào Zinica, đã lâu không gặp."
"Chào chú Joe."
"Cháu lớn lên ngày càng giống ngài Roco, mối quan hệ của cháu và Rosa có vẻ thân thiết nhỉ?"
Zinica cũng không phản bác mà đáp lại Joe:
"Cũng tàm tạm ạ, do thằng nhóc này cũng ngoan."
"Ha ha, được rồi, nếu có người cùng thực hành có lẽ Rosa sẽ tiếp thu nhanh hơn nhiều. Đi nào!"
Dù đã mặc áo khoác lông rất dày nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh cóng, gió thổi từ trong núi như muốn lật ngã tôi mấy lần.
"Chậm quá."
Zinica lên tiếng sau đó kéo tôi đi về phía nhà gỗ, nhờ đối phương chắn gió ở phía trước nên cũng giúp tôi dễ dàng bước đi hơn.
"Cảm ơn anh hai."
"..." Zinica trầm mặc một lát lại nói: "Đừng có cảm ơn hoài, phiền quá."
Tôi cảm thấy cạn lời khi nghe thấy câu vừa rồi, nhưng đang được người ta giúp đỡ nên tôi quyết định im lặng luôn.
Căn nhà gỗ nhìn từ xa trông chẳng khác nào một ngôi nhà bỏ hoang cả, tôi có thể đoán được dù ở bên trong hay bên ngoài chắc cũng lạnh như nhau cả.
Làm sao một đứa trẻ 6 tuổi có thể sống sót ở nơi này trong vòng một tháng chứ?
Updated 32 Episodes
Comments