[Kỳ Hâm] Quả Cam Nhỏ

[Kỳ Hâm] Quả Cam Nhỏ

Chương 1. Theo về nhà

🐸: Lần trước có bà kêu tui viết thử Bác sĩ x Hồ ly/cáo nên nay tui triển fic luôn nè. Lần đầu viết nhân thú nên mọi người ủng hộ nhé.

____________

Mã Gia Kỳ mệt mỏi ngồi xuống một cục đá lớn ven đường, mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi cho dù thời điểm hiện tại đang là mùa thu se lạnh. Anh liếc nhìn đoàn người nô nức đang leo núi phía trước, bất mãn trút một hơi thở dài.

Nếu không phải do lệnh cưỡng ép từ lão trưởng khoa hay nói cách khác là người cha già đáng kính của anh, thì có chết anh cũng sẽ không tham gia mấy hoạt động này.

Từ phía sau một chàng trai bước tới gần chỗ anh, trên trán người nọ cũng lấm tấm mồ hôi nhưng không che được nét cười đầy năng lượng, tinh nghịch trêu chọc anh: "Bác sĩ Mã vẫn ổn chứ? Chúng ta chỉ mới đi được một nửa chạng đường thôi đấy."

Mã Gia Kỳ mệt không thở nổi, không còn sức lực mà phản bác lại lời trêu chọc kia. Anh phẩy phẩy tay ý xua đuổi đáp lại cho có lệ: "Tôi có tuổi rồi, không so nổi với thanh niên các cậu đâu."

Dương Khả lắc đầu bất lực, ánh mắt lơ đãng nhìn đoàn mình ngày càng đi xa, lại nhìn xuống lão đàn anh sức lực tuổi xế chiều nhà mình: "Anh cần phải tập thể dục nhiều hơn đấy thưa ngài bác sĩ."

"Cậu đi trước đi, tôi đi quanh đây một chút. Bảo mọi người không cần chờ, tới giờ tôi sẽ tự về khu tập trung." Nói xong Mã Gia Kỳ cũng chống tay đứng dậy, anh duỗi chiếc eo đáng thương của mình. Nhìn quanh mấy con đường dẫn vào rừng, tính tò mò không khỏi trỗi dậy.

"Đàn anh cẩn thận đấy nhé."

Mã Gia Kỳ một mình đi ngược hướng với đoàn người, anh chậm rãi đi theo lối mòn nhỏ vào sâu trong rừng. Đi được một đoạn thì con đường mòn nhỏ cũng dừng lại, phía trước chỉ toàn là bụi cây và cỏ. Có lẽ chưa có ai đi qua đây. Anh tặc lưỡi mạnh dạn bước tiếp, càng chưa có ai thử thì anh lại càng muốn khám phá.

Xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ, Mã Gia Kỳ thoáng rùng mình khi bộ não anh bắt đầu suy nghĩ lung tung, ảo giác bắt đầu nhìn ra những hình thù quái dị. Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, từng tán lá lớn dường như che phủ bầu trời, ánh sáng len lỏi xuyên qua đủ để anh có thể nhìn thấy đường đi.

Cái tính ngó ngang ngó dọc lần này hại anh một vố đau đớn, anh trượt chân ngã xuống một cái hố.

"Chết tiệt." Mã Gia Kỳ nghiến răng khẽ chửi thầm, cũng may là cái hố không sâu lắm, chỉ cao hơn đầu anh vài ba gang tay, có lẽ là một cái bẫy dùng để bắt mấy con thú nhỏ.

Khập khiễng đứng dậy quan sát tìm đường trèo lên, anh bỗng dừng lại ở một góc hố, một cặp mắt tròn xoe đang nhìn chằm chằm anh. Bốn mắt cứng đơ nhìn nhau, là một con cáo màu cam.

"Ngươi cũng dính bẫy à?"

Chú cáo nhỏ khó hiểu nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe ngơ ngáng nhìn người lạ trước mặt. Thấy anh đang dịch từng bước nhỏ lại gần mình thì lập tức bật chế độ phòng vệ, bộ lông màu cam xù lên, ánh mắt sắc xéo nhìn anh đầy đe doạ.

"Này, anh không có hại cưng đâu." Mã Gia Kỳ giơ tay đầu hàng, nhìn thấy chú cáo nhỏ chỉ xù lông lên chứ không có ý định nhào tới, xác định động vật này vô hại anh mới tiếp tục lại gần. Nhận ra phần chân trầy trớt đẫm máu của chú cáo mới vỡ lẽ.

"Cưng bị thương rồi, để anh giúp cưng băng bó nhé?"

Anh lấy balo của mình lôi ra một túi băng cá nhân mà mình luôn chuẩn bị sẵn trong người. Chậm rãi ngồi quỳ xuống bên cạnh, vừa quan sát động thái của cáo nhỏ vừa nhẹ nhàng chạm vào cẳng chân bị thương kia.

Vừa chạm vào thì cáo nhỏ đã rít lên một tiếng, anh lập tức nhẹ tay hơn. Cẩn thận một cách tỉ mỉ mà băng bó tránh làm cáo nhỏ bị đau. Anh sợ nó đau quá mà cắn lưỡi tự vẫn.

Cẳng chân nhỏ được anh băng bó buộc thành một chiếc nơ xinh xinh. Chú cáo nhỏ cũng không còn xù lông nữa, nó nằm gục luôn xuống, ánh mắt mệt mỏi liếc nhìn anh. Bộ dạng vô cùng bất cần đời.

"Anh bế cưng ra khỏi đây nhé."

Mã Gia Kỳ cẩn thận nâng người cáo nhỏ lên, ủ nó vào trong áo khoác của mình bọc lại. Anh dướn người đặt nó lên trước rồi mới dùng sức bật cố gắng leo lên.

Leo ra khỏi được cái hố, lúc này Mã Gia Kỳ mới nhìn rõ được chú cáo nhỏ. Bộ lông cam bết dính bụi bẩn, ngay cả phần bụng lông trắng cũng không tránh khỏi việc nhiễm bẩn. Trông chú cáo nhỏ vừa tội vừa buồn cười.

"Mày bẩn quá đi. Được rồi, mau đi tìm đàn của mày đi. Lỡ dính bẫy một lần nữa thì anh không cứu được đâu." Anh vừa nói vừa vuốt nhẹ bộ lông khô xơ cáo con.

Nhìn chú cáo yếu ớt đứng lên, anh gật đầu hài lòng rồi xoay người rời đi. Có lẽ anh nên trở về khu tập trung thì hơn, quần áo dính bẩn làm anh thấy rất khó chịu.

Anh dò theo con đường cũ để trở về, tiếng lá cây khô xạo xạc dưới chân cũng làm anh thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng anh không biết rằng chú cáo khi nãy căn bản không hề đi tìm đàn mà vẫn luôn lẽo đẽo lén lút chạy theo anh.

Người đầu tiên chú ý tới sự xuất hiện của Mã Gia Kỳ chính là tên đàn em Dương Khả, trông mặt hắn hốt hoảng nhưng vẫn nhanh chóng rút điện thoại ra chụp ảnh đầu tiên, xong mới chạy tới hỏi han: "Ôi trời đàn anh, sao người anh bẩn quá vậy? Anh bị ngã sao? Có bị thương ở đâu không?"

Mã Gia Kỳ lắc đầu, anh lập tức rút lui khỏi cuộc chơi và xin phép về trước. Đi tới chiếc xe của mình, mở cốp sau ném chiếc balo vào, định nâng tay đóng thì Dương Khả ở bên kia la toáng lên.

"Đàn anh! Anh mang cái này về giúp em, ngày mai em sẽ qua lấy! Làm ơn! Năn nỉ luôn á!"

Bàn tay anh khựng lại, ngoài mặt tuy bất mãn cau có nhưng vẫn ngầm đồng ý giúp người ta, vừa phụ một tay bê đồ vừa than vãn: "Cậu thật phiền thật đấy!"

Nhân lúc anh không chú ý, cục màu cam dùng bốn chân nhỏ của mình bật nhảy lên xe trốn vào một góc trời không hay đất không biết.

Mã Gia Kỳ đặt đồ lên xe cũng không nhận ra điều bất thường gì. Thản nhiên đóng cốp rồi lên xe lái về nhà.

Hot

Comments

Chanh Đường Muối 🍋

Chanh Đường Muối 🍋

+1 hình ảnh mới bị ngã được đàn em chụp lại của anh M=))

2024-12-28

0

Đinh Nguyệt Hy

Đinh Nguyệt Hy

chài chài coi cái nết ổng sợ kìa chài

2024-12-25

0

Chanh Đường Muối 🍋

Chanh Đường Muối 🍋

đi một mà về hai nè 🤭

2024-12-28

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play