[Pyramid Game Al] Fanfiction AL HAREM. Sự Truy Đuổi Của “Tình Yêu”.
Nhớ.
Hơn một năm qua, thế giới quanh cô vẫn êm đềm chuyển động, trái đất thản nhiên xoay vòng trong khi cô lặng lẽ tồn tại giữa những nỗi đau âm thầm chôn giấu, trên môi, nụ cười của cô vẫn nở, dịu dàng mà lạnh lẽo một chiếc mặt nạ mỏng manh và giả tạo, phủ lên bao bi thương chưa từng có ai hay biết.
Baek Ha-Rin.
/Cô khẽ thì thầm, giọng vỡ vụn./
Có ai thật sự nhìn thấy nỗi đau phía sau nụ cười này không nhỉ? Hay tôi vẫn mãi mãi chỉ là bóng hình lạc lõng giữa những ngày rất cũ...
Baek Ha-Rin.
Thật là khó hiểu mà...
Baek Ha-Rin.
Đây là tình yêu, là tình bạn của cậu sao… Thật vậy ư…?
Lẩm nhẩm với chính mình trong khoảng không tĩnh lặng, tâm trí cô không ngừng quay cuồng vì những câu chuyện mờ ám mà chính mình tưởng tượng nên, những ký ức về khoảnh khắc nhìn thấy nàng bên cạnh người khác lại dấy lên, day dứt như một vết cứa không nguôi trong lòng cô.
Họ cười đùa vui vẻ, tay trong tay, ngay trước mặt cô, tựa như hạnh phúc vô tình phô bày trước đôi mắt chứa chan những nỗi buốt giá âm thầm.
Nhưng với cô, mọi thứ lại trở nên xa lạ đến nao lòng, như thể cả thế giới đang dần trôi ra khỏi tầm với của mình.
Baek Ha-Rin.
Sao cậu nỡ lòng nào đối xử với tôi như thế chứ?
Một câu hỏi bật lên giữa khoảng không, vừa day dứt vừa lặng thinh, gửi vào vô tận những nỗi buồn vu vơ không ai đáp lại.
Quá khứ của chúng ta đấy, một mảnh trời nhuốm hoàng hôn, lặng lẽ phủ đầy những điều chưa kịp nói.
Baek Ha-Rin.
Là vì Myeong Ja-Eun của cậu ư?
/Giọng nói ấy khẽ run lên, chất chứa trong đó tất cả nỗi tổn thương và cay đắng không thể gọi thành tên./
Hay bởi vì người đến sau đã mang đến cho nàng những cảm xúc mới mẻ, những lời mật ngọt khiến nàng ngỡ ngàng tin tưởng, nhưng sau cùng, tất cả chỉ là lời hoa mỹ thoảng qua, chỉ để xoa dịu cơn giận trong phút chốc?
Baek Ha-Rin.
Nghe thật khôi hài.
Bản nhạc cũ khẽ ngân, mềm mại len vào tấm lòng đã nguội lạnh nơi cô, như dư âm xa xăm của một ký ức chẳng còn tha thiết, ngồi trên chiếc Sofa sang trọng quen thuộc, mọi thứ với cô trở nên quá đỗi bình thường, không còn gì khiến trái tim phải e dè rung động.
Cô khẽ nâng điếu thuốc lá yêu thích lên môi, nhấm nháp từng hơi khói bảng lảng, vẫn giữ cho mình nét dịu dàng kiêu kỳ, vẻ đẹp mong manh tưởng chừng không gì vương vấn nổi.
Mải mê nhấm nháp từng làn khói thuốc lặng lẽ len vào tim, cô chẳng mảy may để ý đến xung quanh.
Bất chợt, tiếng cửa phòng bật mở ánh sáng sớm dịu dàng tràn vào, mang theo những tia hy vọng mong manh, nhẹ nhàng, nàng bước vào căn phòng, từng bước chân rón rén như sợ kinh động đến cơn giận lặng im trước mặt.
Chỉ còn tiếng thở cô đơn, nặng nề vang lên trong không gian, dù chẳng ngoảnh lại, cô vẫn biết người vừa đến chính là nàng.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
//Khụ... Khụ...//
Nàng bước thẳng vào trong, ánh mắt len lỏi dõi theo người đối diện, một dáng vẻ bình thản đến lạ, mà vẫn vẩn vương cơn tức giận âm ỉ, hơi thở nàng phả ra ấm nặng, như vừa trở về từ một miền đổ vỡ, nơi những trận chiến ngấm ngầm đến lạnh người vẫn còn in dấu đâu đó trong tâm can.
Cô khẽ thở ra từng làn khói trắng bạc, kéo dài và tan vào khoảng không mù mịt, khoé mắt ươn ướt đến cay xè, như thể nỗi đau đang âm thầm thiêu đốt chính tâm hồn mình.
Baek Ha-Rin.
Cuối cùng cậu cũng đến.
/Cô khẽ cười, trong đáy mắt ánh lên sự pha trộn giữa trách móc và khắc khoải./
Cậu có biết mình đã để tôi chờ đợi bao lâu không?
Baek Ha-Rin.
Có hẹn mà không tới, đó là điều không nên.
Cô chỉ nhếch môi cười, giọng nói vang lên đầy khiêu khích và kiêu ngạo, rối rắm như một mê cung cảm xúc.
Giá như là người khác, hẳn đã không kìm nổi mà chạy tới, trút một cú đấm vào lồng ngực cô cho hả cơn bực tức, thế nhưng, nàng vẫn đứng lặng tại chỗ, chỉ biết lắng nghe, bởi nàng sợ rằng mình sẽ chao đảo và gục ngã nếu không đủ vững vàng.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... đến rồi.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Baek Ha-Rin à...
Nghe giọng nàng cất lên khe khẽ, khúc khích xen lẫn run rẩy, để đáp lại những lời trách móc của mình, cô bỗng chợt nhói lòng.
Ngước mắt nhìn nàng, cô thấy rõ nét sợ hãi phủ lên gương mặt ấy đôi môi run run chẳng biết vì sợ hãi hay vì kìm nén cơn tức giận bủa vây trong lòng.
Baek Ha-Rin.
Nghe có phải là sợ hãi rồi không?
Baek Ha-Rin.
Đồ hèn hạ... Đến cuối cùng, cậu cũng chỉ là kẻ khờ dại, yếu đuối và nhút nhát mà thôi.
/Cô khẽ trách, giọng nói hòa lẫn giữa oán trách và xót xa./
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu… gọi tớ đến đây để làm gì? Tớ thật sự đang rất bận.
/Nàng khẽ nói, giọng pha chút mỏi mệt và xa vắng./
Baek Ha-Rin.
Bận trốn tôi, để đi hẹn hò với Myeong Ja-Eun sao?
/Cô khẽ cười, nụ cười mỏng manh vẽ lên môi, nghe như tiếng tự giễu đầy cay đắng len lỏi giữa những xúc cảm rối bời./
Cái cách nàng cố gắng lẩn tránh chính mình thật vụng về và đáng thương đến nực cười, ai mà chẳng nhận ra những lời dối trá yếu ớt từ một kẻ chưa từng đủ trưởng thành để đối diện với nỗi đau của chính mình?
Baek Ha-Rin.
Nghe thật buồn cười.
Baek Ha-Rin.
Cậu nghĩ tôi là đồ ngu ư?
/Cô khẽ hỏi, trong đôi mắt ánh lên tia đau đớn pha lẫn tự giễu./
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Không... Tớ không có ý đó mà!!!
Cô bất chợt bật khỏi chiếc ghế Sofa, dấn từng bước nặng nề về phía người đối diện hình bóng ấy giờ trở nên méo mó, xa lạ hơn bao giờ hết.
Chỉ còn vài bước chân là cả hai sẽ thật sự đối mặt, cô nhìn sâu vào đáy mắt kẻ trước mặt, nơi chất chứa sự yếu đuối và những lớp vỏ dối trá đan chồng lên nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, một khao khát mãnh liệt trào dâng, cô chỉ muốn lật tung mọi lời ngụy biện chưa từng đủ sức thuyết phục trái tim mình.
Baek Ha-Rin.
Cậu nói dối thật vụng về, chẳng ai trên đời này có thể dối trá một cách tệ hại như cậu đâu.
Thật quá vụng về để có thể qua mắt một “Con Sói” ranh mãnh và sắc sảo như cô, người đã quen với những lằn ranh của dối trá.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... không hề có ý đó.
Baek Ha-Rin.
Phải chăng, trong mắt cậu, tôi chẳng là gì để đáng được trân trọng? Hay cậu đã xem thường tôi đến mức chẳng buồn che giấu nữa?
Tay khẽ nâng cằm nàng, ép nàng phải đối diện, để ánh mắt cô dò sâu vào đáy mắt ấy, soi tỏ từng chi tiết nhỏ nhoi, nơi ẩn náu của quá khứ, cho những hồi ức xưa cũ lặng lẽ ùa về.
Baek Ha-Rin.
Nhìn tôi đi này… Có ai thực sự thấy tôi chưa.
Để chúng ta, một lần nữa, có cơ hội giày vò nhau trong những vết xước của yêu thương dang dở.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... nói thật mà.
Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nàng chợt nhận ra mình không đủ can đảm đối diện với sự thật của một quá khứ đã quá xa xăm, quá cũ kỹ.
Đôi tay, đôi chân nàng không biết tự lúc nào đã run rẩy, yếu ớt như muốn gục ngã trước cơn sóng dữ dội của ký ức tràn về.
Baek Ha-Rin.
Vậy thì, cậu đã ở đâu vào tối hôm qua?
Hàm răng cô nghiến chặt, tưởng chừng có thể xé nát mọi yếu mềm thấp thoáng trước mắt tựa một con sói đói săn mồi, khát khao vồ lấy con mồi bé nhỏ ngoan ngoãn.
Đó là màn giằng co giữa kẻ săn và kẻ bị săn, giữa cơn cuồng nộ ngấm ngầm và sự ngoan hiền cam chịu, câu chuyện của “Con Sói sắp săn con mồi ngon lành, và Con Mèo nhỏ ngoan ngoãn”.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tối qua… tớ bị cảm, nên mới nhờ chị Ja-Eun đi mua thuốc giúp.
Đôi môi đỏ hồng khẽ run, nóng hổi như chất chứa bao nhiêu điều chưa nói, dù biết rõ mình đang che giấu sự thật, tận sâu trong lòng vẫn không khỏi dày vò, day dứt.
Thế nhưng, cô tự nhủ với mình rằng, buông bỏ mọi suy nghĩ mới là cách tốt nhất để tiếp tục tồn tại.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Chị ấy... đã nấu cháo cho tớ, rồi lặng lẽ ra về.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Ja-Eun không ở lại.
Baek Ha-Rin.
Chỉ vậy thôi sao!?
Baek Ha-Rin.
Tôi… vẫn chưa thể tin được.
Đây chẳng phải lần đầu nàng cố gắng giải thích, cũng không phải lần đầu môi nàng buông lời dối trá, và lại càng không phải một ngày duy nhất nàng lừa dối cô.
Lời nói ấy đã han gỉ theo thời gian, cũ kỹ đến mức chẳng còn ai có thể tin tưởng hay đủ can đảm nuốt trôi.
Baek Ha-Rin.
Vậy hãy để tôi tự mình kiểm chứng cậu nói thật… hay chỉ là dối trá?
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... nói thật mà!!!
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Ha-Rin...
Nhận ra mình chẳng còn thời gian để giải thích, nỗi sợ hãi như bóp nghẹt lấy nàng, mồ hôi túa ra lạnh toát, lả chả rơi từ đỉnh đầu, thấm đẫm cả nỗi tuyệt vọng không lời.
Baek Ha-Rin.
Làm đi nào, cậu còn chờ gì nữa? Đã đến lúc hoàn thành nhiệm vụ của chính mình rồi đấy.
Cô chậm rãi nâng điếu thuốc yêu thích lên môi, trong khi bàn tay trái vẫn siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng mà bất an, như sợ chỉ một khẽ buông lơi là nàng sẽ tan biến giữa thực tại mỏng manh.
Tàn thuốc nóng bỏng vô tình chạm vào da thịt, để lại từng vệt ấm rát, đớn đau và ẩn ý, như thể nhắc nhở về những điều không ai lý giải được giữa hai người, cứ mãi xoay vần trong chính lòng bàn tay run rẩy ấy.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Aaa...
/Âm thanh bật ra khe khẽ, như một tiếng thở dài bị kìm nén./
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Xin… xin hãy dừng lại đi mà! Đau lắm...
Nghe đến đây, lời cầu xin yếu ớt của nàng chẳng những không làm dịu đi lòng người, mà dường như chỉ càng khơi lên ham muốn hành hạ của kẻ đối diện.
Giữa nghịch cảnh đó, cô bất giác bật cười to, một tràng cười chua chát vỡ òa như nắm bắt được chút thú vui kỳ lạ từ tận cùng tuyệt vọng.
Baek Ha-Rin.
Chang-Ha à, cậu khiến tôi thất vọng thật đấy...
/Cô khẽ thốt lên, giọng nói khô khốc vang lên giữa khoảng không lặng lẽ./
Baek Ha-Rin.
Mang về vạn nỗi đau, âm thầm gặm nhấm trái tim từng đêm dài...
Trong cơn phẫn nộ cuồng loạn, cô chỉ muốn mọi thứ bùng nổ, muốn “giết chết” kẻ đối diện không một lần do dự.
Từng tia thương xót còn sót lại hóa thành nỗi tuyệt vọng, bởi cô hiểu dẫu lòng mình tan nát, sẽ chẳng ai thật sự thấu cảm cho những mất mát ấy.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Aaa...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Ha-Rin...aaa...dừng lại!!!
Giọng nói khút khít ngân dài đến tận sâu thẳm tâm can, nỗi nhớ nhung dâng trào, dữ dội đến mức muốn áp đảo mọi cảm giác khác.
Cô lặng lẽ rít sâu điếu thuốc, đầu ngón tay run run ôm lấy điếu thuốc sát tận lòng bàn tay nàng, tựa như đang cố lấp đầy một vết thương vẫn rỉ máu đâu đó trong tâm hồn.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... cầu xin cậu... hãy dừng lại đi!!!
Đã bao lần rồi, hôm nay cũng chẳng phải lần đầu cô lạnh lùng hành hạ nàng ngay trước mắt mình.
Những vết thương bầm tím, đỏ au vẫn ngang nhiên hiện diện trên thân thể mỏng manh ấy, chưa kịp nhạt phai, giờ lại phải oằn mình gánh lấy thêm những vết đau mới…
Baek Ha-Rin.
Nghe thật nực cười, cậu vẫn còn đủ tư cách để van nài tôi sao?
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu thật sự...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Đã quá điên rồi!!!
Đúng là đã hóa điên, nhưng nỗi điên ấy, trớ trêu thay, chỉ vì một người.
Cô chẳng còn nhớ nổi khoảnh khắc nàng từng thờ ơ, lạnh lùng đối diện mình, cũng không rõ tự khi nào bản thân lại trở nên tàn nhẫn đến mức biết cách hành hạ nàng như thế này.
Baek Ha-Rin.
Tôi thành ra thế này là vì ai?
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu...
Baek Ha-Rin.
Cậu phải là người biết rõ ràng nhất.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... không...
Thật sự, cô đang chạm đến bờ vực của điên loạn, cơn ghen cuốn lấy cô, nhấn chìm tâm trí trong những cảm xúc nghẹt thở đến tê dại cả tâm hồn.
Baek Ha-Rin.
Tất cả là vì cậu.
Điếu thuốc lá trên tay như khắc họa rõ nét nỗi đau mà cô đang chịu đựng lúc này, khói thuốc mờ ảo quấn lấy những ký ức xa xôi, như vẽ lên màn đêm tâm hồn đầy thương tích.
Bao năm trôi qua kể từ ngày xa cách, bản thân cô chưa từng nghĩ mình sẽ là người khiến trái tim nàng tổn thương và day dứt đến vậy.
Thế nhưng, lý trí lại không ngừng thúc giục cô phải trả thù, và trong sâu thẳm trái tim, cô không đành lòng buông bỏ người chị, người tri kỷ, người bạn thân, người con gái mà cô đã yêu thương đến mức mù quáng, bất chấp mọi tổn thương.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Dừng lại đi!!!
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... thật sự không hiểu cậu đang nói gì cả...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Thật sự...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu mình vậy chứ, Ha-Rin?
/Nàng khẽ hỏi, giọng nghẹn lại giữa làn nước mắt lặng lẽ tuôn rơi./
Baek Ha-Rin.
Nghĩ về… những lỗi lầm quá khứ của cậu, nghĩ về chính tôi của ngày xưa!!
/Cô khẽ cất lời, giọng nói như hòa lẫn cả niềm day dứt và xót xa./
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Ích kỷ...
Nghe những lời lẽ ngọt ngào ấy thoảng qua sau lưng, cô chợt thấy chúng trở nên đắng nghét, chua chát đến quặn lòng như vị chanh non.
Cơn tức giận dâng trào, cuốn cô vào cơn lốc đảo điên, đẩy cô đến tận cùng giới hạn chịu đựng của một con người.
Baek Ha-Rin.
Đừng ép tôi, phải đánh mất kiên nhẫn với cậu.
Baek Ha-Rin.
Cũng đừng ép người khác phải nghe theo ý muốn của cậu.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... chưa từng!!!
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ... không giống như cậu.
Vì nàng chẳng còn nhớ rõ.
Vào ngày cuối cùng của những hối lỗi, trước khi bước chân vào gia đình quyền quý họ Baek, cô đã dành trọn những khoảnh khắc quý giá nhất của mình để gặp gỡ nàng.
Đó là cuộc gặp gỡ bằng tất cả tấm lòng, bằng trái tim còn nguyên vẹn những xúc cảm cuối cùng thuộc về tự do.
Nhưng rồi, thay vì hơi ấm, ta chỉ nhận về những ánh nhìn e dè, ngập ngừng, khi ấy, chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ khát khao được yêu thương, che chở, nhưng chưa một lần thật sự nhận về bất kỳ đổi đáp dịu dàng nào.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô còn tự oán trách bản thân, vì đã không đủ sức che chở, dang rộng vòng tay mở lối cho nàng.
Chính sự bất lực ấy đã đẩy nàng vào một cuộc đời chông chênh, nhọc nhằn và đầy tủi hổ.
Nàng khờ khạo và ngốc nghếch, chỉ lặng lẽ im lìm như thể chẳng biết mình nên làm gì, hay không nên làm gì, cô đơn, nàng chỉ có thể âm thầm dõi theo bóng cô khuất dần, mặc cho trái tim mình lặng lẽ vỡ vụn cùng từng bước chân ấy.
Baek Ha-Rin.
Tôi chưa từng muốn tổn thương bất cứ ai khác, ngoài cậu.
Nhìn bóng lưng nàng chậm rãi khuất dần về phía ngôi nhà nhỏ phủ đầy hoa, nơi cất giữ những mầm ước mơ chung của cả hai, lòng tôi nặng trĩu, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, thấm vào nỗi tiếc nuối chưa kịp nói thành lời.
Nàng thản nhiên, chẳng buồn trao đi một lời giải thích.
Cô tự nhủ trong tận cùng tê tái: “Em sẽ biến chị thành đứa trẻ tổn thương nhất thế gian này.”
Baek Ha-Rin.
Là do cậu hết thôi.
Baek Ha-Rin.
Cậu đã tự chọn cho chính mình, cuộc sống chẳng giống ai.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Qua rồi...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tớ… đã chẳng thiết tha nhắc lại nữa, cũng không còn nhớ về nữa.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Yêu thương đã nguội tắt, mà thù hận cũng chẳng còn vương.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cũng chẳng kể lễ.
Baek Ha-Rin.
Có phải là chính cậu, sai trước không?
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Có.
Chỉ một lời “Có” buông ra, nàng biết mình là người có lỗi trước, nên cắn răng chịu đựng nỗi đau thầm kín, lặng lẽ giữ lấy trong lòng, chưa bao giờ hé lộ với ai, luôn dành những lời tốt đẹp nhất khi nhắc về cô.
Nhưng chừng ấy, làm sao có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng nhau?
Khi quanh nàng luôn có quá nhiều người vây quanh, thì với cô, đó lại là một mối đe dọa âm thầm nhưng day dứt.
Baek Ha-Rin.
Chịu đựng tiếp tục đi.
Baek Ha-Rin.
Và xin đừng bao giờ chống lại tôi.
Cô rút điếu thuốc lá ra khỏi lòng bàn tay nàng đã rỉ máu dần dần rồi vặn vẹo thẳng tay mình vứt bỏ xuống mặt sàn, đến cạnh bên chân của nàng như thể lời cảnh cáo ngẫu nhiên, quá nguy hiểm nhưng chẳng chút thể hiện.
Sát vào người nàng gần hơn quá mức của những người bạn bè bình thường đứng cạnh nhau, cô nhìn với ánh mắt sắc bén lạnh như băng Mùa Đông, khoang miệng thì thào quanh thấu tai nàng.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Hức...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Tránh xa ra đi!!!
Baek Ha-Rin.
Trong khi chúng ta đang rất thân thiết thế này?
Cô chụp lấy bàn tay nàng dịu dàng mềm nhũn, thứ mà cô nao núng làm hại vào không biết bao nhiêu lần mà kể ra, hầu như là hàng ngày cứ cách vài hôm lại vào lúc giữa đêm khuya.
Trở thành một thói quen tệ khó bỏ.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Aaa!!
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu làm gì vậy hả!?
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Baek Ha-Rin!!
Baek Ha-Rin.
Để tôi xem kỹ hơn nào.
Baek Ha-Rin.
Đã chảy máu như thế này.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Đừng...
Baek Ha-Rin.
Thì để tôi cầm máu lại cho cậu.
Cô giữ chặt lấy bàn tay nàng lật ngược lại, mở lòng bàn tay ra nơi vết máu nhỏ chảy loang lổ trên đó, khuôn miệng cười nhếch nhác đả kích muốn tìm thứ mình cần thiết, chẳng phí phạm.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu điên rồi.
Cô nhẹ nhàng đưa miệng của mình đến vết những giọt máu đang chảy ra từ lòng bàn tay của nàng, để nàng cảm nhận được từng nhịp hơi thở nhào nhột của cô mà bất an thêm, chẳng biết cô định làm quái gì, rồi cô...nhẹ nhàng in môi xuống mút lấy.
Baek Ha-Rin.
Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, điên là như thế nào.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
đồ điên!!!
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Đừng làm như vậy.
Cô nâng khuôn mặt quá đỗi mỹ miều của mình lên nhẹ nhàng liếc nhìn sự sợ hãi thoáng đãng của nàng mà cười ngọt, vẫn tiếp tục mút từng đám máu nhỏ tinh tươi từ lòng bàn tay của nàng, nụ cười rạng rỡ cảm xúc điên khùng khi chiếm đoạt được thứ mình mong muốn.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Cậu... điên rồi... bình thường sẽ chẳng ai làm như thế đâu.
Baek Ha-Rin.
Cậu khiến tôi phát điên đấy có biết không!?
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Đừng... thế nữa!!!
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Để tớ yên đi mà!!!
Cô trườn gương mặt mình lên nhìn nàng, với đôi môi đỏ mọng cùng lớp máu tươi bao quanh mép môi phải gọi là đẹp làm sao, ngọt ngào đến khó tả.
Baek Ha-Rin.
Nhìn tôi này?
Tay chạm đến eo nàng đang run rẩy, cô lấy thân mình đè ép nàng phải thẳng thừng chạm lưng đến tường nương tựa theo ý mình muốn mà sống sót qua hôm nay để ngày mai yên bình.
Hai khuôn mặt đả kích từng hơi thở trao trộn của nhau, gần đến mức mũi, môi có thể chạm tới nhau cảm nhận từng làn da thịt đang nổi ẩn óc run rẩy bần bật.
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Ha-Rin à...
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Không được!!!
Baek Ha-Rin.
Chỉ mới thế này đã kêu không được rồi sao?
Cô nhẹ nhàng liếm lấy chiếc mép môi của nàng vài cái, rồi tay không kiềm chế nâng khuôn mặt nàng lên nhìn rõ ràng từng cử chỉ, môi cô in vào môi em đau đáu mà ngấu nghiến.
Như món kẹo ngọt ngào ngon lành, phần thưởng cho sự kiên nhẫn.
Baek Ha-Rin.
Tôi nhớ cậu thế mà?
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Không được mà!!!
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Buông... buông...
Nàng chẳng thể phản kháng cứ phải chuyển theo những biểu cảm của cô với cảm xúc của mình, gương mặt nàng như muốn lịm lên sự uất ức khi cô đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng nàng cảm nhận vị ngọt ngào của nhau khi hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau.
Baek Ha-Rin.
Cậu có biết ánh mắt của mình bây giờ trong như thế nào không?
Myeong Chang-Ha | Yang So-Mien.
Ưm... cậu dừng!!
Cô nguyện liều mạng với chính những hành động cấm kỵ của mình, mà không chút hối hận hay muốn dừng lại nào ở đây.
Comments
Trần Minh
ghét t mà kh dám lên tiếng chửi cứ núp sau lũ chó kia mà sủa lén tao
2025-06-28
0
Trần Minh
mày còn vào gr chửi tao nữa tao đ im đâu
2025-06-28
0
დ𝐓𝐡𝐮𝐲𝐲 𝐊𝐢𝐞𝐮𝐮❀
đã bảo là vì em,Kiều nek:)))
2025-07-18
0