Kim Cương Trong Thủy Kính
Trời đã tối.Trên con đường thẳng lác đác vài bóng xe chạy qua.
Hoàng Diệu Trúc ngồi trên ghế lái, lái chiếc ô tô màu trắng bạc. Khi cô chạy qua đoạn đường quốc lộ vắng vẻ thì bất ngờ xe của cô bị mất lái, khiến cho cô phải phanh gấp làm cho đầu xe đâm thẳng vào một cái thùng phi bên rìa đường. Chiếc xe dừng hẳn, người trên xe ngả hẳn người về đằng trước, đầu cô đập mạnh vào tay lái xe. Hoàng Diệu Trúc từ trong hoảng loạn ngồi thẳng người ngẩng lên nhìn đoạn đường vắng tối om phía trước. Cô đưa tay đỡ trán ôm chỗ đầu bị sưng lên một mảng, chống đỡ mà tháo dây an toàn bước xuống xe.
Đi ra phía đằng trước kiểm tra một lượt. Chiếc xe của cô va chạm mạnh với thùng phi sắt mà sất sát đôi chút. Cô khom người đưa tay chạm vào mấy vết xước ngoài xe mà âm thầm xót của.
" Haizz! Em xe của mình mới mua được có hai tháng, vậy mà chưa gì đi đã hỏng hóc như vậy! Xem ra ông chủ bán xe kia lừa mình mua xe không tốt rồi! ".
Cô đem theo cái đầu bị đau, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Ánh mắt cô lóe lên nhìn thấy một ông bác đi bộ gần đó, cô nhanh chóng đi tới nhờ trợ giúp.
Ông bác đó nhìn cô một lượt rồi lại hướng mắt nhìn sang cái xe ô tô đậu nên lề đường của cô. Ông bác thấp giọng nói:
" Cô gái! Tối như vậy rồi xe cô lại hỏng ngay giữa đường như này thật không ổn! Gần đây hai cây số có một tiệm sửa xe. Để tôi giúp cô gọi cho nhân viên bên họ tới giúp đem chiếc xe này tới đó sửa chữa ".
Nghe được ông bác nói vậy, Hoàng Diệu Trúc mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, cô hơi thấp đầu nói lời cảm ơn. " Cảm ơn bác! Vậy làm phiền bác! ".
Sau khi nhân viên sửa xe tới đã đem theo xe vận chuyển về gara của họ để sửa. Còn có lòng tốt chở cô về nhà nữa.
Một tuần sau.
Hoàng Diệu Trúc với mái tóc đen dài ngang lưng. Hôm nay cô bối tóc hình củ tỏi, để chừa ra hai lọn tóc rối rũ xuống hai bên xương gò má. Ngũ quan cô hài hòa, cân đối. Đôi mắt to tròn nhìn vô cùng có hồn. Nước da đặc biệt trắng sáng. Cô mặc quần áo bác sĩ, đang đứng ở trong phòng bệnh khám bệnh cho bệnh nhân.
Lúc cô từ trong bệnh viện bước ra thì gặp phải hai cảnh sát viên. Hai người kia mặc áo cảnh sát, đưa ra giấy phép hành nghề trước mặt cô. Một trong hai người họ vẻ mặt nghiêm ngặt nói với cô.
" Chúng tôi là cảnh sát. Được lệnh cấp trên yêu cầu cô hợp tác về đồn một chuyến. Chúng tôi nghi ngờ cô là nghi phạm có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông lái xe đâm chết người tại đường quốc lộ 8! ".
Hoàng Diệu Trúc còn chưa hiểu chuyện gì. Nhìn tới nét mặt nghiêm chỉnh của hai viên cảnh sát thì không khỏi hoang mang. Cô khẽ chau mày khẳng định.
" Tôi khi nào lại liên quan đến vi phạm pháp luật chứ? Có phải các anh tìm nhầm người rồi không? ".
Mặc cho cô có biện minh gì đó, hai viên cảnh sát vẫn là tuân thủ mệnh lệnh bắt ép cô phải theo họ về đồn làm việc.
Bất đắc dĩ cô đành tạm thời đi theo bọn họ. Trước cứ tới đó làm rõ. Dù sao cô cũng không làm gì phạm pháp. Không làm thì không có gì phải sợ hết! Cây ngay không sợ chết đứng!
Tại đồn cảnh sát, cảnh sát làm việc với cô. Bọn họ đưa ra những chứng cứ, ép hỏi cô để lấy khẩu cung về vụ tai nạn cách đây một tuần.
" Xin hỏi cô, vào hôm chủ nhật tuần trước, tại đoạn đường ngã tư của quốc lộ 8, có phải xe của cô đã va chạm trên đường và có sất sát nhẹ phải đem đến tiệm sửa xe gần đó để sửa không? ".
Cô nhìn tới nét mặt nghiêm nghị tra hỏi của viên cảnh sát trước mặt, nhớ lại đúng là tuần trước chiếc xe của cô đụng trúng cái thùng sắt trên đường, cô đã đem nó đi sửa chữa, ngày mai định sẽ lấy về.
Nào ngờ, xe còn chưa lấy được thì đã bị vu khống cho cái tội lái xe gây tai nạn này rồi.
Cô bình tĩnh mà gật đầu một cái với cảnh sát.
Nhìn tới những bức ảnh chụp chiếc xe của mình trên mặt bàn, lại nghe được vị cảnh sát tiếp tục nói:
" Tôi đã hỏi người chủ tiệm sửa xe đó. Anh ta nói rằng chiếc xe của cô bị xước do va quệt. Cô giải thích sao về chuyện này? ".
Trước sự tra khảo của viên cảnh sát, cô không hề tỏ ra sợ hãi mà vô cùng bình tĩnh đáp trả.
" Ngày hôm đó xe của tôi đang đi giữa đường thì bị mất lái. Tôi phải phanh gấp lại cho nên xe đã bị tông vào một cái thùng phi bên lề đường, mới bị xước như vậy! Còn về vụ tông xe gì đó, tôi hoàn toàn không biết gì hết ".
Cảnh sát lấy được lời khai của cô. Tuy nhiên bọn họ cũng không lập tức thả cô đi. Mà giữ cô lại trong đồn. Bởi vì khi chưa tìm ra được hung thủ thật sự thì tất cả nghi phạm thuộc diện tình nghi đều không được phép thả tự do.
Điều này khiến cho Hoàng Diệu Trúc có chút bực dọc. Cô rõ ràng chẳng làm gì, lại bị giữ ở lại đây không cho ra ngoài. Cô còn có công việc khám chữa bệnh của mình nữa đó! Bệnh viện còn có một đống bệnh nhân đang chờ cô khám chữa! Thời gian của cô từng giây từng phút trôi qua đều đáng quý. Đám cảnh sát bọn họ có chịu trách nhiệm được không?
Không nghĩ tới cô vậy mà bị bọn họ giữ lại đến tận lúc trời tối. Gần một ngày trời bị giữ lại đồn cảnh sát khiến cho cô có chút mất kiên nhẫn. Lúc này cô nhìn tới mấy viên cảnh sát đi ra đi vào bận rộn trước mắt thì không nhịn được rời khỏi ghế nhựa, bước đến chỗ một viên cảnh sát đang ngồi ở góc bàn làm việc mà hỏi:
" Này anh! Rốt cuộc thì khi nào tôi mới được thả ra vậy? Tôi đâu hề có liên quan gì đến vụ tai nạn kia! Tôi rất bận rộn. Tôi muốn về nhà ! ".
Vị cảnh sát kia nhìn lên cô, anh ta im lặng một lúc rồi nói: " Xin lỗi cô! Chúng tôi cần chấp hành mệnh lệnh của cấp trên! Khi vụ việc chưa được làm rõ thì cô không thể về ".
Giọng nói anh ta cứng ngắc khiến cho cô suýt chút nữa không thể kiên nhẫn thêm. Cô khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này thì từ bên ngoài cửa một người đàn ông dáng người cao ráo bước vào. Ngay khi anh ta bước vào liền cất tiếng lành lạnh nói:
" Để cho cô ấy rời đi đi! Cô ấy không có liên quan gì đến vụ tai nạn này ".
Anh cảnh sát vừa rồi nói chuyện với cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông vừa mới bước vào thì quay ra. Giọng nói đè thấp xuống.
" Anh Trình! Vậy là sao ạ? ".
Hoàng Diệu Trúc quay lại, người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai, nét mặt có hơi lạnh lùng, mặc phục trang dành cho cảnh sát. Anh ta nhìn liếc cô một cái rồi quay sang nhìn cấp dưới của mình mà âm trầm lên tiếng.
" Tôi đã trích xuất lại camera ở đoạn đường nơi xảy ra vụ tai nạn. Tuy là ở chỗ xảy ra tai nạn camera lại bị hỏng mất. Nhưng chỗ đoạn đường trước đó hai mét thì có nhìn thấy một góc nhỏ của đầu xe là màu đen. Ô tô của cô ấy là màu trắng. Vả lại đoạn đường của cô ấy cũng cách khá xa hiện trường. Cho nên cô ấy vô tội ".
Cô được thả về cho nên cũng không để ý đến bọn họ nữa. Càng không cần để tâm vụ tai nạn kia. Chỉ là lúc sắp sửa đi ra khỏi cửa lại nghe được giọng nói của vị cảnh sát kia nói với người đàn ông mới bước vào khi nãy.
" Anh Trình, vậy người gây tai nạn cho Trình Ngọc đã bỏ trốn rồi sao? ".
Người được gọi là anh Trình kia khẽ gật đầu " ừm " một tiếng, sắc mặt có chút không tốt.
Mà Hoàng Diệu Trúc ngay khi nghe tên của người bị xe đâm kia thì cả người khựng lại, cô hơi nhíu mày tự hỏi.
Trình Ngọc? Là trùng hợp nghe được cái tên này sao?
Updated 31 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Tui đã tới rồi đây, chúc mừng truyện mới nhé tác giả/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/
2024-12-02
11
So Lucky I🌟
Chị có biết gì đâu, chị cũng đã làm gì đâu nhưng chị vẫn nằm trong diện tình nghi, oan uổng lắm đấy/Scowl/
2024-12-02
12
Joyce
/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/
2024-12-02
6