(Lệ Kiếp Ký Linh) Vì Hận Sinh Tình
Chap 1: Chia ly
Ánh nắng buổi sớm len qua những tán cây, chiếu rọi xuống con đường nhỏ quanh co dẫn về thôn Hạ Liên. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cao hòa cùng tiếng suối róc rách như bản nhạc của sự bình yên. Ở đầu thôn, hai bóng dáng nhỏ bé đang chạy nhảy tung tăng, tiếng cười vang lên giòn giã.
Ký Linh, cậu bé có mái tóc đen mượt, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt toát lên vẻ lanh lợi. Đi bên cạnh là Lệ Kiếp, người bạn thân thiết từ thuở nhỏ, với dáng vẻ trầm ổn hơn nhưng không kém phần tinh nghịch. Hai cậu bé đã lớn lên cùng nhau, chơi đùa dưới gốc cây đa già, cùng nhau chạy khắp đồng ruộng và chia sẻ những giấc mơ ngây ngô của tuổi thơ.
Lệ Kiếp
"Linh, sau này lớn lên, chúng ta nhất định sẽ trở thành đại hiệp!" / nói, ánh mắt rực sáng, tay nắm chặt thanh kiếm gỗ tự chế./
Ký Linh
"Đúng vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ mọi người!" / cười tươi, vung kiếm gỗ đáp trả./
Hai đứa trẻ vạch ra bao kế hoạch, từ việc luyện võ đến việc dựng nên một "nghĩa quán" để cứu giúp người nghèo. Nhưng niềm vui của tuổi thơ ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Một buổi chiều cuối thu, bầu trời bỗng âm u lạ thường. Gió lạnh ùa về mang theo mùi đất ẩm ướt. Ký Linh vừa từ cánh đồng trở về thì thấy cha mẹ mình đang vội vàng thu dọn đồ đạc.
Ký Linh
"Cha, mẹ, chúng ta đi đâu vậy?" /ngơ ngác hỏi, lòng dấy lên nỗi bất an./
Mẹ cậu, một người phụ nữ hiền hậu, xoa đầu con trai, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Mẹ Ký Linh
"Linh à, chúng ta phải rời khỏi thôn ngay. Cha con vừa nhận được lệnh điều động đến vùng khác."
Ký Linh
"Nhưng… còn Lệ Kiếp thì sao? Con không muốn rời xa bạn ấy!"/ òa khóc, chạy ra ngoài tìm Lệ Kiếp./
Khi cậu đến gốc cây đa quen thuộc, Lệ Kiếp đã đứng đợi ở đó, như thể linh cảm được điều gì. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Ký Linh, Lệ Kiếp bước tới, giọng trầm xuống.
Lệ Kiếp
"Cậu sắp đi đúng không?"
Ký Linh
/Gật đầu, nước mắt lăn dài trên má./
"Tớ không muốn xa cậu. Tớ không biết bao giờ mới được gặp lại cậu nữa."
Lệ Kiếp
/Không nói gì, chỉ tháo chiếc vòng tay bằng gỗ mộc mạc mà cậu luôn đeo từ nhỏ, đưa cho Ký Linh./
"Cầm lấy. Đây là thứ duy nhất tớ có thể tặng cậu. Dù đi đâu, hãy nhớ rằng chúng ta vẫn là bạn."
Ký Linh siết chặt chiếc vòng trong tay, lòng đau như cắt. Cậu không ngờ ngày chia xa lại đến nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, gia đình Ký Linh rời thôn từ lúc trời chưa sáng. Lệ Kiếp đứng lặng ở gốc cây đa, nhìn chiếc xe ngựa lăn bánh xa dần, mang theo người bạn thân duy nhất của mình.
"Ký Linh, cậu nhất định phải sống tốt. Chúng ta sẽ gặp lại nhau…" Lệ Kiếp thì thầm, đôi mắt đượm buồn.
Từ ngày ấy, Lệ Kiếp trở nên trầm lặng hơn. Cậu dành toàn bộ thời gian để luyện võ, tự nhủ rằng một ngày nào đó, khi đủ mạnh mẽ, cậu sẽ rời thôn để đi tìm Ký Linh.
Còn Ký Linh, dù đã đến nơi ở mới, nhưng mỗi khi nhìn chiếc vòng tay, cậu lại nhớ đến người bạn thân. Những kỷ niệm đẹp đẽ ngày xưa trở thành động lực để cậu cố gắng, nuôi dưỡng ước mơ trở thành một đại hiệp như lời hứa năm nào.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, hai cậu bé lớn lên trong hai hoàn cảnh khác nhau. Dù khoảng cách xa xôi, ký ức về những ngày thơ ấu vẫn khắc sâu trong tâm trí mỗi người.
Ở thôn Hạ Liên, gốc cây đa già vẫn đứng đó, như một nhân chứng cho tình bạn đẹp đẽ và lời hứa chưa trọn vẹn. Nhưng liệu thời gian và biến cố có làm phai nhòa những ký ức ấy?
Comments
Lam Tuyết Nguyệt ❄️🌙
sao để " v
2025-02-09
1