chương 1: khởi đầu
Gia tộc Hoàng – Huyết thống quyền uy và lời nguyền tội lỗi
Nhà họ Hoàng là một gia tộc lâu đời, tồn tại suốt hơn 500 năm với danh tiếng lẫy lừng và quyền lực vô song. Trải qua nhiều thế hệ, họ luôn giữ vị trí cao trong xã hội, có những thành viên là quan lại, thương nhân giàu có, thậm chí có cả người bước vào chính trường, thao túng quyền lực trong bóng tối. Người ngoài không ai biết rõ bí mật thực sự phía sau sự hưng thịnh ấy
Họ chỉ biết rõ một điều rằng
Không ai có thể đối đầu với gia tộc này mà không gánh chịu hậu quả thảm khốc
Dưới lớp vỏ hào nhoáng của một dòng dõi danh giá, nhà họ Hoàng thực chất bị giam hãm trong một truyền thống khủng khiếp
Một thứ nghi lễ cấm kỵ đã diễn ra suốt nhiều thế kỷ
Một vòng lặp không thể thoát ra
Hoàng lão gia
Ngày đó cuối cùng cũng đến. Định mệnh đã chọn ra người kế tiếp…
Truyền thống hiến tế – Lời thề máu và sự sùng bái thần linh
Chưa từng có một ghi chép rõ ràng về truyền thống này, nhưng với sự tồn tại hữu hình của thần linh thì dù có khó tin cách mấy thì cũng buộc phải tin. Chỉ cần làm theo những gì tổ tiên họ từng làm thì nhất định sẽ mang lại an yên cho gia tộc
Ngài chính là thần bảo hộ của gia tộc họ Hoàng
Ngài che chở, phù hộ cho cả gia tộc bao đời nay và chúng con có nhiệm vụ là phải sùng bái ngài
để tỏ lòng thành kính với ngài, cứ mỗi chu kì 20 năm, gia tộc lại chọn một thành viên từ dòng dõi của mình, đem hiến tế cho thần để đổi lấy quyền lực, tiền tài và sự bảo hộ.
cuối năm là khoảng thời gian họp mặt dòng họ nhưng lần này có chút khác vì vừa đúng 20 năm
Chắc chắn sẽ có một người không thể sống sót
Hội trường lớn trong dinh thự của nhà họ Hoàng. Ánh đèn dầu lập lòe tạo nên một bầu không khí nặng nề. Hoàng Lão Gia, người đứng đầu gia tộc, ngồi uy nghiêm trên chiếc ghế cao nhất.
ông ta đưa mắt nhìn các thành viên rồi dừng lại ở một người
Hoàng lão gia
Hoàng Đức Duy. Con chính là người được chọn.
Một tiếng xì xào vang lên giữa các thành viên. Một số người tỏ ra tiếc nuối, một số thì lạnh lùng chấp nhận như thể đây là lẽ dĩ nhiên
đây là điều hiển nhiên mà, vì còn ai phù hợp hơn Hoàng Đức Duy đâu. Trong tộc có mỗi cậu vừa vặn tuổi 20, lại mang trong mình dòng máu thuần khiết nhất. Không phải cậu thì là ai được nữa
Hoàng Đức Duy
Ông ơi... ông đang đùa cháu đúng không?
Duy bật cười yếu ớt, nghĩ rằng đây là một trò đùa tàn nhẫn. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của những người xung quanh, cậu nhận ra… chẳng ai đang đùa cả, chẳng một ai cười cả.
Hoàng Đức Duy
Không… Không thể nào… Cháu… cháu chưa từng nghĩ…
Hoàng..?
Không ai từng nghĩ đến điều đó, Duy. Nhưng đây là trách nhiệm của cậu.
Hoàng...?
Cậu có biết không? Được chọn làm vật hiến tế là một vinh dự. Cậu sẽ trở thành một phần của truyền thuyết, một phần của sự thịnh vượng này
Hoàng Đức Duy
Điều đó có ý nghĩa gì chứ?
Hoàng Đức Duy
Chỉ được ghi chép trong vài tờ giấy mỏng thì tôi được lợi ích gì?
Hoàng lão gia
Nên nhớ con là người nhỏ nhất ở đây, con không có quyền lên tiếng
Hoàng Đức Duy
Nhưng... ông ơi con không muốn
Ông ta đứng dậy, tiến đến gần Duy, đặt tay lên vai cậu, siết chặt
Hoàng lão gia
Hãy chấp nhận đi, Duy. Đây là số mệnh của con
Hoàng lão gia
Vì dòng máu của con là tinh khiết nhất. Con là người phù hợp nhất để dâng lên Ngài.
Duy cảm thấy cả người lạnh ngắt. Không khí xung quanh như đang bóp nghẹt lấy cậu. Mọi người ở đây… không ai phản đối, không ai bất ngờ. Họ chấp nhận chuyện này như một lẽ hiển nhiên, như thể mạng sống của cậu chưa bao giờ thuộc về chính cậu
Đột nhiên cậu nhớ đến, mình còn hai người yêu thương mình nhất mà...
Hoàng Đức Duy
Hai người nói gì đi
Hoàng Đức Duy
Giúp con với
Giọng cậu lạc đi vì run rẩy, đôi mắt chực chờ rơi nước mắt
Đối mặt với một bên là đôi mắt của con trai, bên còn lại là sức nặng của gia tộc, người bình thường nhất định không ai dám chọn Duy và đứng về phía cậu.
Cha mẹ cậu cũng thế, đành cắn răng chịu đựng. Họ không dám nhìn thẳng vào mắt Duy, chỉ lẳng lặng quay đi nói hai từ
Cậu biết rõ số phận của người hiến tế sẽ như thế nào
Hoàng Đức Duy
*Càng cầu xin càng khiến mày càng thêm thảm hại thôi Duy*
Hoàng Đức Duy
C-con... Chấp nhận..
Ánh mắt Hoàng lão gia tối sầm lại, bàn tay trên vai Duy siết chặt hơn
Hoàng lão gia
Xin con hãy tha thứ cho ta
Hoàng lão gia
Chuẩn bị nghi lễ đi. Đêm trăng tròn... chúng ta sẽ hiến tế Hoàng Đức Duy cho thần.
Duy gục xuống, bàn tay siết chặt vạt áo. Không ai đứng về phía cậu. Không ai bảo vệ cậu. Cậu chỉ là một con cừu non... chờ ngày bị đưa đến trước miệng của quái vật.
Đêm trăng tròn, ánh trăng đỏ như máu nhuộm cả khoảng trời. Khu tế đàn nằm sâu trong rừng cấm, chỉ có những thành viên quan trọng của gia tộc họ Hoàng mới được phép bước vào. Xung quanh là những tấm bia đá cổ khắc những bài kinh ca tụng vị thần mà họ thờ phụng. Đỉnh cao nhất của tế đàn là một bệ đá lớn, nơi vật tế sẽ bị trói lại để dâng lên Ngài.
Âm thanh trống lễ trầm đục vang vọng khắp khu rừng. Những ngọn đuốc đỏ rực chiếu sáng những gương mặt nghiêm nghị của những người tham dự.
Hai tay cậu bị trói bằng dây lụa đỏ, dấu hiệu của vật hiến tế, trên người Duy chỉ có một bộ đồ tế lễ mỏng manh
Cậu ngồi đó nghe họ lảm nhảm mà nực cười
vì họ không chịu đau giúp cậu nên nói nhiều vậy à? tụng mấy câu khó hiểu về thần thánh mà cậu chẳng bao giờ thuộc nổi
Những ngọn đuốc trên tế đàn lập lòe, như bị gió vô hình cuốn lấy. Mọi người trong gia tộc Hoàng đồng loạt quỳ xuống, đầu cúi sát đất.
Con Rồng Đen của Đêm Trường
Một bóng đen khổng lồ từ từ xuất hiện trong màn sương
Đôi cánh khổng lồ trải rộng, che phủ cả bầu trời. Cặp sừng cong sắc nhọn vươn lên từ chiếc đầu đầy vảy đen tuyền. Đôi mắt đỏ rực như than hồng quét qua tế đàn, phản chiếu ánh sáng rực cháy của lửa tế.Một áp lực đáng sợ bao trùm tất cả
đôi tay chạm vào đất của họ chợt run rẩy
Đôi chân vững chãi chạm đất, móng vuốt sắc bén hằn sâu xuống nền đá. Hơi thở lạnh lẽo của hắn phả ra, mang theo mùi máu tanh tưởi
chỉ có Duy nhìn thẳng vào vị thần
Hoàng Đức Duy
*đáng sợ...quá.*
RHYDER–Hắc Long
/tiến về phía vật tế/
Hoàng Đức Duy
/cúi đầu, đôi vai run rẩy/
Hắn sẽ ăn cậu ngay tại đây
họ đã dùng một nút chặn để bịt tai
Họ sợ phải nghe những tiếng la hét của cậu
RHYDER–Hắc Long
/cúi xuống nhìn vật tế/
RHYDER–Hắc Long
/nâng mặt cậu lên/
ngay khoảnh khắc móng vuốt khổng lồ của hắn nâng cằm Duy lên
Đôi mắt đẫm lệ kiều diễm đến đáng thương
Một giọt nước mắt trong suốt chảy dài xuống cằm, phản chiếu ánh lửa
Đôi mắt nâu nhạt long lanh, ngấn nước... nhìn thẳng vào hắn.
Chỉ là sợ hãi, và một chút gì đó... mơ hồ đau đớn
RHYDER–Hắc Long
/nâng cằm cậu cao hơn, gầm nhẹ vào tai cậu/
Ngươi nên la hét một chút thì ta ăn mới ngon được
Hoàng Đức Duy
H-hức.../lắc đầu/
Hắn đã ăn bao nhiêu vật hiến tế suốt 500 năm qua, tất cả đều cầu xin đến thảm hại, đều la hét, đều tuyệt vọng. Gào đến khi không thể gào được nữa
Nhưng cậu chỉ im lặng rơi nước mắt
Hắn khó chịu khi phải nhìn thứ nhỏ bé này thút thít
RHYDER–Hắc Long
/nhe nanh, há miệng/
Hoàng Đức Duy
/nhắm tịt mắt, rụt cổ lại/
Hoàng Đức Duy
Xin ngài... đừng
nước mắt lạnh lẽo của Duy rơi tí tách xuống vuốt rồng
RHYDER–Hắc Long
/dừng lại/
RHYDER–Hắc Long
/mềm lòng/
cảm giác trước đây hắn chưa từng có
RHYDER–Hắc Long
Ta có thể tha cho ngươi không?
Hoàng Đức Duy
Em không biết... Tùy ngài quyết định /mở mắt, có chút hi vọng/
RHYDER–Hắc Long
Ngươi dám xưng em với ta sao? /cười khẩy/
Kiểu xưng hô này có chút đáng yêu
RHYDER–Hắc Long
Cừu nhỏ, em tên gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy../thì thầm/
Hắn rít lên, tiếng gầm của hắn vang lên như đến từ địa ngục
RHYDER–Hắc Long
tất cả các ngươi
RHYDER–Hắc Long
Quỳ xuống thấp hơn nữa
RHYDER–Hắc Long
Không ai được phép nhìn
Bọn họ sợ hãi, cúi thấp còn thấp hơn
Rồi hắn dang rộng đôi cánh
Mang theo người mà lẽ ra hẳn phải ăn
Comments
cừu bt bayy⚡🐑
đoán vội t/g lớp 11 hoặc 12 cũng có thể năm 1 đại học
2025-07-17
2
cem🍦
nó hay kìa má oiii
2025-05-09
1
Dưa hấu thik uống RedBull
này ông lấy đâu ra cái luật này v, nhỏ nhất là ko đc quyền lên tiếng ông lấy đâu ra v
2025-06-25
1