CAPRHY - KHÔNG MUỐN LÀM BẠN.
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ.
Lần đầu tiên Đức Duy gặp Quang Anh là trong một buổi chào đón tân sinh viên.
Ngày đó Quang Anh trên sân khấu, lẳng lặng ngồi đệm đàn guitar cho một cô gái tỏa sáng hát ca.
Duy ngồi bên dưới cùng tất cả sinh viên, cậu nhịp tay trên đầu gối theo từng tiếng nhạc được anh gảy ra.
Ấn tượng để lại trong đầu cậu nhất... Có lẽ là khi anh cất giọng bè cho cô gái, đẩy cao trào cho bài hát.
Kết màn trình diễn, bên dưới reo hò khen ngợi cô gái, anh và cậu chạm mắt nhau khi Duy là người hét to nhất... Trong nhóm người khen anh.
Sau lần đó, cả hai không có tương tác với nhau nữa.
Đúng hơn là không có cơ hội để tương tác, Duy cũng sớm quên đi.
Bẫn đi hơn một năm, Duy và Anh tình cờ gặp lại tại phòng thu nhỏ của câu lạc bộ, nơi những giai điệu đầu tiên của cuộc đời cậu thực sự bắt đầu.
Khi ấy, cậu mới bước vào năm hai đại học, mang theo niềm đam mê âm nhạc cùng một chút ngông cuồng của tuổi trẻ.
Cậu được đàn anh trong câu lạc bộ giới thiệu đến phòng thu này – Nơi tập hợp những người trẻ có chung đam mê sáng tác và sản xuất âm nhạc.
Và ở đó, Duy gặp lại Anh.
Quang Anh không phải kiểu người dễ gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh không quá sôi nổi, cũng chẳng thích thu hút sự chú ý. Nhưng khi anh ngồi trước đàn piano, đầu khẽ gật theo nhịp nhạc, những ngón tay lướt trên phím đàn một cách tự nhiên như hơi thở.
Đức Duy đã bị cuốn vào khoảnh khắc ấy.
Âm nhạc của anh mang một cảm giác rất lạ... Vừa dịu dàng, vừa xa cách, lại có phần quen thuộc đến lạ kỳ.
Không hiểu sao, ngay từ lúc đó, Duy đã muốn đến gần người này hơn một chút.
Nguyễn Quang Anh.
Em là thành viên mới à?
Quang Anh hỏi khi Đức Duy đứng cạnh cửa phòng thu, do dự chưa biết có nên bước vào không.
Cậu hơi sững lại, không ngờ người kia sẽ chủ động bắt chuyện. Nhưng rất nhanh, cậu lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười tự tin.
Hoàng Đức Duy.
Dạ vâng, em là Đức Duy, năm hai... Còn anh?
Nguyễn Quang Anh.
Quang Anh.
//Anh gật đầu nhẹ.//
Năm tư.
Đức Duy khẽ nhướng mày, lớn hơn cậu hai tuổi. Cậu cứ nghĩ anh cũng chỉ khoảng năm ba thôi... Nhìn trẻ lắm.
Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc...
Hoàng Đức Duy.
Anh đánh piano hay thật đấy.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh bật cười, khóe môi cong lên một chút.//
Cảm ơn.
Một câu đáp lại đơn giản, nhưng Đức Duy cảm thấy như có gì đó chắn giữa họ...
Một khoảng cách vô hình mà anh không để ai tùy tiện bước qua.
Lần đầu tiên, cậu có cảm giác muốn chứng minh bản thân trước một người nào đó.
Hoàng Đức Duy.
//Cậu nhấc cây guitar dựa vào góc phòng, đi đến ngồi xuống ghế đối diện Quang Anh.//
Em rap cũng không tệ đâu.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt mang theo một tia hứng thú.//
Vậy à? Rap thử xem.
Không có sự khách sáo hay từ chối, Đức Duy lập tức gảy một đoạn nhạc, rồi bắt đầu rap theo giai điệu anh vừa chơi trên piano.
Và lần này, đến lượt Quang Anh sững lại.
Lời rap của cậu trôi chảy, nhịp flow chắc chắn, mang theo một sự mạnh mẽ mà anh không ngờ tới. Có một khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau.
Và cả hai đều nhận ra - Có thể, đây là khởi đầu của một điều gì đó đặc biệt.
Comments
Reii đang ngủ 😴
Lần đầu mới thấy có bộ hợp gu mình đến vậy? Tác giả viết đỉnh quá
2025-03-29
1
Yuki Chan
Từ fb qua 😍,nick e là Lyn Ank Nguyeenx ấy
2025-03-12
1
nhom nhom
aaaaaa, yêu quá à, chị ta ra fic trên đây rùii😭
2025-03-12
1