[Boboiboy X BnHA] Đoạn Ký Ức
Lần đầu gặp
Gió đêm lạnh lẽo tràn qua những con phố vắng, cuốn theo những chiếc lá khô xoay vòng trong ánh đèn đường leo lét. Thành phố đã chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân lặng lẽ của Sir Nighteye vang lên đều đặn trên vỉa hè.
Lẽ ra, hôm nay cũng chỉ là một đêm tuần tra bình thường. Nhưng khi anh đi ngang qua một con hẻm nhỏ, ánh mắt sắc bén của anh chợt dừng lại. Trong bóng tối lờ mờ, có một hình dáng nhỏ bé ngồi dựa vào bức tường gạch cũ kỹ.
Quần áo xộc xệch, bám đầy bụi bẩn. Khuôn mặt lem luốc, tóc rối tung, cơ thể xước xát, có chỗ bị thương khá nặng, cậu bé như thể đã lang thang trong thành phố này một thời gian. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Nighteye hơn cả là ánh mắt của cậu—trống rỗng, không chút cảm xúc, như thể linh hồn đã bị rút cạn.
Cậu bé không tỏ ra hoảng sợ, cũng không có dấu hiệu tìm kiếm sự giúp đỡ. Cậu chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn xuống đôi tay mình, như thể chính bản thân cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nighteye cau mày. Một đứa trẻ lạc sao? Hay là một nạn nhân bị bỏ rơi?
Anh bước lại gần, giọng trầm ổn
Sir Nighteye
Cháu ổn chứ?
Cậu bé chậm rãi ngẩng lên. Đôi mắt cậu ánh lên chút phản chiếu từ ánh đèn đường, nhưng vẫn vô định. Một khoảng lặng trôi qua trước khi cậu đáp lời, giọng nói khẽ khàng, như thể chính cậu cũng không chắc chắn về câu trả lời của mình:
Boboiboy
*Cháu...không... •tiếng Malaysia•
Sir Nighteye
"người nước ngoài?" •Mở máy điện thoại•
Nighteye chưa bao giờ cảm thấy app dịch thuật tiện đến thế.
Sir Nighteye
*Tên gì? //Nói vào máy và chìa ra cho Boboiboy//
Boboiboy
*Cháu là...Boboiboy? Vâng...
Anh lặp lại, cố gắng tìm kiếm một phản ứng nào đó trên khuôn mặt cậu bé.
Sir Nighteye
* Cháu đến từ đâu? Gia đình cháu đâu?
Nighteye im lặng quan sát. Không có chút dấu hiệu nào của sự nói dối hay hoảng loạn. Chỉ đơn giản là… cậu không biết.
Nhưng Nighteye không suy nghĩ nhiều. Lúc này, ưu tiên của anh không phải là điều tra thân phận cậu bé, mà là đưa cậu đến nơi an toàn.
Sir Nighteye
*Đi được không?
Cậu bé nhìn xuống chân mình, rồi khẽ gật đầu. Nhưng khi cậu cố đứng lên, đôi chân cậu run rẩy, gần như khuỵu xuống ngay lập tức. Nighteye không do dự, đưa tay ra đỡ lấy cậu.
Sir Nighteye
Đừng cố quá. Cứ để ta giúp.
Cậu bé thoáng ngạc nhiên nhưng không phản đối. Nighteye đỡ BoBoiBoy ra khỏi con hẻm, bước về phía đường lớn. Anh rút điện thoại, gọi cho đội cứu hộ gần nhất.
Sir Nighteye
|Có một đứa trẻ bị lạc, có dấu hiệu kiệt sức. Xin hãy đưa xe cứu thương đến địa điểm của tôi.|
Trong lúc chờ đợi, anh liếc nhìn Boboiboy. Cậu bé không tỏ ra bối rối hay sợ hãi, nhưng cũng không hề tò mò về những gì đang diễn ra xung quanh.
Như thể… cậu chỉ đang trôi dạt theo dòng chảy của thế giới này, không có điểm tựa nào để bám vào.
Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đến. Nighteye giúp Boboiboy lên xe, rồi bước theo sau mà không chút do dự.
Tối nay, anh chỉ định tuần tra một cách bình thường. Nhưng có lẽ, kế hoạch của anh đã thay đổi.
Riu
Tèn ten, nhân dịp 100k hot của "Một bước đi" mình viết truyện mới. Nói chung là đam mê, sẽ ấp ủ thêm bộ về Fang như đã đề cập ở bên kia. Chỉ là plot của bộ nì dễ hơn, vậy nên nó ra lò.
Riu
Giải thích chút, Boboiboy mất đoạn ký ức về thế giới của cậu, nhưng cậu vẫn nhớ cậu là ai, có sức mạnh và những nguyên tố nào, chỉ là không biết làm sao lại có, tại sao lại có những thói quen và phản xạ bất thường.
Riu
Nói chung là có nhận thức về bản thân nhưng không rõ ràng ó.
Riu
Về các nguyên tố, mình vẫn sẽ để họ ở cấp hai, vì đơn giản là nó đã được mở khóa rồi, BBB đôi khi sẽ điều chỉnh sức mạnh về dạng 1, nhưng hiếm lắm. Và vì mình đã quen với việc viết về dạng 2 huhu
Riu
Có gọi là chống chế khôm ta, hihi.
Riu
Ê mà, Nighteye vừa bay màu ở bên kia, sang bên này thành nhân vật đầu tiên xuất hiện rồi, chú tôi đổi phim =)))
Comments
Đan Trần
anh hùng chuyên nghiệp nhưng giao tiếp phải dùng google dịch :)))
2025-03-06
23
Anonymous
😭😭 Check chỗ này cái nè người đẹp ui
2025-03-02
28
Tora
Haiz, chú tôi mới lãnh lương bên kia xong đã phải đổi qua đóng phim bên này=)))
2025-03-03
8