Mang ánh dương đến
Chiều tà, bầu trời chuyển sang sắc cam dịu nhẹ. Tôi lê từng bước chân nặng nề về nhà sau một buổi học dài mệt mỏi. Cái cặp trên vai dường như nặng hơn bình thường, còn đôi chân thì chỉ muốn rã rời.
Mở cửa bước vào nhà, tôi thả phịch cặp xuống ghế, ngả lưng ra sau mà thở dài
Hikaru
một ngày đã kết thúc
Căn phòng yên tĩnh đến lạ. Ngoài kia, vài tiếng chim líu ríu trên cành cây trước sân, hòa lẫn với tiếng xe cộ chạy xa xa. Tôi đứng dậy, uể oải chẳng buồn ăn tối. Tôi rửa mặt, làn nước mát trượt dài trên gương mặt cuốn trôi đi phần nào mệt mỏi.
Hikaru
hass...chuẩn bị các kiểu rồi đi ngủ thôii
Sau khi thay đồ ngủ, tôi ngồi xuống bàn, mở điện thoại lướt vài dòng tin tức, trả lời tin nhắn bạn bè. Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, đôi mắt nặng trĩu.
Tôi leo lên giường, kéo chăn lên tận cằm, thở nhẹ một hơi. Hôm nay có lẽ chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn mong rằng ngày mai sẽ tốt hơn một chút.
Hikaru
"Ngủ ngon nhé..." – Tôi tự thì thầm với chính mình trước khi chìm vào giấc ngủ.
Bóng tối dịu êm bao trùm lấy tôi. Giấc ngủ đến nhẹ nhàng, kéo tôi vào một không gian vô định.
Bỗng, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như đang trôi lơ lửng giữa không trung.
Hikaru
gì...gì thế này!? _sững sờ
Xung quanh tôi không còn là căn phòng quen thuộc nữa, mà là một bầu trời rộng lớn, lung linh với hàng vạn vì sao. Dải ngân hà trải dài, uốn lượn như một dòng sông ánh sáng. Tôi không hề đứng trên mặt đất, cũng không rơi xuống, mà chỉ lơ lửng, như thể chính tôi cũng là một phần của vũ trụ này.
Rồi, ngay trước mắt tôi, một cánh cổng hiện ra giữa khoảng không vô tận.
Những bông hoa hồng trắng nở rộ, quấn quanh khung cổng như một vườn hoa lơ lửng giữa vũ trụ. Chúng lay động nhẹ nhàng, từng cánh hoa phát sáng mờ ảo, phản chiếu ánh ngân hà tạo nên một cảnh tượng vừa huyền bí, vừa đẹp đến không thể rời mắt.
Tôi chầm chậm đưa tay chạm vào một cánh hoa. Ngay lập tức, nó tan ra thành những hạt sáng li ti, bay vòng quanh tôi rồi biến mất vào hư không.
Bên trong cánh cổng là một màn sương mờ ảo, không thể nhìn rõ thứ gì ở phía bên kia. Nhưng tôi cảm nhận được… một lực hút vô hình đang dần kéo tôi lại gần hơn.
Hikaru
mình có nên vào không nhỉ?
Hikaru
ha...hay là thử 1 chút. Chắc cũng không sao đâu.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm bước qua cánh cổng.
Ánh sáng chói lòa bao trùm lấy tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi...
Trước mắt tôi là một khu vườn rộng lớn, tựa như bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Bầu trời trên cao vẫn mang sắc xanh tím huyền ảo của dải ngân hà, lấp lánh những vì sao. Một làn sương nhẹ trôi lơ lửng, tạo nên một không gian mơ hồ như thực như ảo.
Mặt đất phủ đầy những thảm hoa đủ màu sắc, lung linh phát sáng mỗi khi tôi chạm nhẹ vào chúng. Những bông hoa hồng trắng toả ra ánh sáng dịu dàng, đan xen với những loài hoa kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Cánh hoa lay động theo gió, như đang nhảy múa trong không trung.
Hikaru
hoa hồng trắng!!!_phấn khích
Ở giữa khu vườn là một chiếc ao nhỏ, mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời đầy sao. Những bông sen tím nở rộ, toả ra ánh sáng nhàn nhạt, tạo thành những vòng tròn phát quang trên mặt nước. Khi tôi cúi xuống, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình, nhưng có gì đó… khác lạ.
Hikaru
cơ thể của mình trông mờ ảo quá
Hikaru
không biết có ổn không nhỉ?
Dọc theo con đường lát đá uốn lượn là những chiếc cổng hoa tuyệt đẹp, phủ đầy dây leo và những bông hoa đầy màu sắc. Mỗi khi tôi bước qua một cánh cổng, không gian dường như thay đổi, mang đến một cảm giác khác biệt mà tôi không thể diễn tả được.
Xa hơn một chút, giữa vườn hoa là một bộ bàn trà bằng đá cẩm thạch, được đặt ngay dưới một tán cây khổng lồ với những chiếc lá phát sáng lấp lánh. Trên bàn đã sẵn sàng một bộ ấm trà và vài chiếc bánh nhỏ xinh, như thể có ai đó đã chuẩn bị sẵn để đợi tôi đến.
Hikaru
cảm giác rất nhẹ nhàng luôn í☺️
Không gian này quá đẹp… nhưng cũng quá bí ẩn.
Tôi không khỏi tự hỏi: "Đây rốt cuộc là đâu? Và tại sao tôi lại ở đây?"
Tôi lững thững bước trên thảm cỏ mềm mại, cảm giác như từng bước chân đều được nâng niu bởi mặt đất dịu êm. Không khí nơi đây trong lành, phảng phất hương hoa dịu nhẹ, khiến tâm hồn tôi bỗng trở nên thư thái lạ thường.
Xung quanh tôi, những vườn hoa rộng lớn trải dài, mỗi khu vườn lại mang một vẻ đẹp riêng biệt, như một thế giới thu nhỏ đầy màu sắc.
Ngay bên trái tôi là Vườn Hoa Hồng Đỏ, những bông hoa nở rộ rực rỡ như những ngọn lửa nhỏ giữa không gian mơ hồ. Hương thơm của chúng nồng nàn, quyến rũ, như thể mỗi cánh hoa đều chứa đựng những câu chuyện tình yêu đầy say đắm.
Bên phải là Vườn Hoa Sao Xanh, những bông hoa nhỏ li ti tỏa sáng lấp lánh như hàng ngàn vì sao nhỏ giữa đêm tối. Khi tôi khẽ chạm vào một bông hoa, nó nhẹ nhàng phát sáng hơn một chút, rồi lan dần ra những bông hoa xung quanh, tạo thành một hiệu ứng huyền ảo đẹp đến nghẹt thở.
Phía xa hơn, tôi còn thấy Vườn Cúc Bạc, nơi những đóa cúc mang sắc bạc óng ánh lung linh dưới ánh sáng dịu dàng của bầu trời ngân hà. Gió thổi qua làm những cánh hoa khẽ rung rinh, tạo nên những âm thanh khe khẽ, tựa như một bản nhạc du dương.
Càng đi sâu vào, tôi càng phát hiện ra nhiều khu vườn hơn nữa: Vườn Oải Hương Tím, Vườn Hoa Tuyết Trắng, Vườn Trà Xanh Thanh Khiết… Tất cả đều mang một vẻ đẹp kỳ ảo và yên bình đến mức khiến tôi quên mất mình chỉ đang lạc trong một giấc mơ.
Hikaru
"Liệu có ai đã tạo ra khu vườn xinh đẹp này? Nó tồn tại với mục đích gì?"
Hikaru
hương cỏ nhẹ nhàng và làn gió trong, ước gì mình có thể ở lại đây mãi nhỉ
Giữa không gian tĩnh lặng và huyền ảo, bỗng một âm thanh khẽ vang lên… tiếng khóc.
Hikaru
có tiếng khóc thì phải...
Âm thanh ấy nhẹ nhàng nhưng đầy bi thương, như thể ai đó đang cố nén nỗi buồn mà không thể giấu nổi.
Tiến về phía trước, tôi nhìn thấy một tán cây lớn phủ đầy lá xanh biếc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Dưới gốc cây, một cậu bé nhỏ nhắn đang ngồi co ro, bờ vai run lên từng nhịp theo tiếng nức nở.
Mái tóc của cậu mang một sắc tím nhạt mềm mại, như ánh hoàng hôn khi chạng vạng. Đôi đồng tử màu tím long lanh, phản chiếu cả dải ngân hà rộng lớn. Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gương mặt cậu, rơi xuống những cánh hoa dưới chân, tan biến như những giọt sương mỏng manh.
Tôi chần chừ một lúc, rồi nhẹ nhàng bước tới, giọng nói cất lên thật khẽ:
Hikaru
Này… sao cậu lại khóc vậy?
Cậu bé giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt tím long lanh ngập tràn nỗi buồn. Nhưng khi nhìn thấy tôi, cậu thoáng sững sờ, rồi vội vàng đưa tay quệt nước mắt, như thể không muốn để người khác thấy mình yếu đuối.
Tôi ngồi xuống bên cạnh...
Hikaru
"có lẽ cậu ấy đang rất buồn nhỉ"
Hikaru
Không sao đâu, đừng khóc nữa.
Tôi dịu dàng nói, giọng nói mang theo sự ấm áp.
Cậu bé khẽ giật mình, đôi mắt tím long lanh ngước lên nhìn tôi. Một thoáng do dự hiện lên trong mắt cậu, nhưng rồi cậu không rút tay lại, mà để yên trong lòng bàn tay tôi.
Vailan
Tớ không có khóc…*Cậu lí nhí nói, quay mặt đi như muốn giấu đi sự yếu đuối.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng siết tay cậu hơn một chút.
Hikaru
Ừ! tớ biết rồi. Nhưng nếu cậu buồn, cậu có thể nói với tớ ko?
Cậu bé cúi đầu, giọng nói khẽ run lên.
Vailan
Tôi... tôi là Tam hoàng tử Vailan.
Tôi sững người, nhìn cậu bé trước mặt. Một hoàng tử sao? Nhưng tại sao cậu ấy lại ngồi khóc một mình ở nơi này?
Tôi im lặng, chờ đợi cậu nói tiếp. Cậu siết chặt mép áo mình, đôi mắt tím u buồn ánh lên sự tổn thương sâu sắc.
Vailan
Tôi... là một đứa vô dụng trong mắt họ. Từ khi sinh ra, tôi đã bị coi là kẻ yếu đuối, không xứng đáng với dòng máu hoàng tộc. Phụ hoàng chưa từng để mắt đến tôi, mẫu hậu cũng không còn nữa… Còn những người khác… chỉ coi tôi như một kẻ thừa thãi.
Giọng cậu nhỏ dần, nhưng tôi có thể cảm nhận được nỗi cô đơn, sự tủi thân mà cậu đã chịu đựng bấy lâu. Một đứa trẻ, đáng lẽ ra phải được yêu thương, lại bị chính gia đình mình khinh thường, ghẻ lạnh.
Tôi khẽ siết lấy bàn tay nhỏ bé ấy, truyền cho cậu một chút ấm áp.
Hikaru
Cậu không vô dụng. Chỉ là họ không nhìn thấy giá trị của cậu mà thôi._ Tôi nhẹ giọng an ủi.
Cậu bé ngẩng lên, đôi mắt tím khẽ lay động. Có lẽ, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu những lời như vậy.
Tôi siết nhẹ tay cậu, nở một nụ cười ấm áp.
Hikaru
Nào, đừng buồn nữa. Cậu muốn đi dạo cùng tôi không? Tôi sẽ chỉ cho cậu thấy nơi này đẹp đến mức nào.
Tôi dẫn cậu bước trên con đường lát cỏ mềm mại, xung quanh là những vườn hoa rực rỡ. Mỗi vườn hoa đều mang một vẻ đẹp riêng, như một câu chuyện thần tiên được vẽ nên từ những sắc màu diệu kỳ.
Hikaru
Đây là Vườn Hồng Đỏ – nơi những đóa hồng luôn nở rộ dù bất kỳ mùa nào
Tôi chỉ tay về phía khu vườn tràn ngập những cánh hoa đỏ rực, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
Hikaru
Còn kia là Vườn Sao Xanh, mỗi khi đêm xuống, những bông hoa sẽ phát sáng như bầu trời đầy sao vậy!
Cậu bé mở to mắt, ánh nhìn dần sáng lên. Có lẽ cậu chưa từng thấy nơi nào đẹp đến thế.
Tôi tiếp tục kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích – về những hoàng tử dũng cảm, những nàng công chúa kiên cường, những chuyến phiêu lưu kỳ thú. Cậu lắng nghe chăm chú, đôi môi nhỏ nhắn cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Vailan
Cậu kể chuyện hay quá…*Cậu bé khẽ nói, trong giọng nói đã bớt đi vẻ buồn bã.
Hikaru
"Tôi bật cười" Vậy cậu muốn nghe nữa không? Tôi còn rất nhiều câu chuyện thú vị lắm đấy!
Cậu bé khẽ gật đầu. Và thế là, chúng tôi tiếp tục bước đi giữa khu vườn đầy sắc màu, để những câu chuyện cổ tích xoa dịu đi những tổn thương trong lòng cậu.
Cả hai đi dọc bờ hồ, say sưa với những câu chuyện, tiếng cười khẽ vang lên giữa không gian yên bình. Mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời rộng lớn, lấp lánh như phủ đầy những viên pha lê nhỏ.
Gió nhẹ thổi qua, làm những cánh hoa rơi lả tả trên mặt hồ, trôi theo dòng nước. Tôi cúi xuống, khẽ chạm tay vào mặt hồ mát lạnh.
Hikaru
Nước trong thật đấy. Cậu xem, có cả cá bơi kìa.* Tôi chỉ tay về phía những chú cá nhỏ đang lượn lờ dưới làn nước.
Cậu bé cúi xuống nhìn theo, đôi mắt tím long lanh ánh lên sự thích thú.
Vailan
Thật đẹp… Ở hoàng cung, tôi chưa từng thấy hồ nước nào trong đến vậy!
Hikaru
Vậy thì cậu cứ coi đây là nơi bí mật của chúng ta đi. Chỉ có tôi và cậu biết thôi. - tôi cười nhẹ
Cậu bé ngước nhìn tôi, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ gật đầu.
Vailan
Ừm... nơi bí mật của chúng ta!☺️
Gió lại thổi qua, mang theo hương thơm của những khóm hoa ven hồ. Tôi và cậu cứ thế tiếp tục đi dọc bờ hồ, để mặc thời gian trôi chậm rãi, tận hưởng sự bình yên hiếm có.
Bỗng đâu, một âm thanh quen thuộc vang lên, phá tan sự yên bình.
"Reng... reng... reng..."
Tôi sững lại. Tiếng chuông báo thức?
Comments