[One Piece] Huyết Tế Đại Dương
Chương 2: Giữa Vùng Biển Mênh Mông
“Có những người bị dòng nước cuốn trôi, nhưng cũng có những người học cách bơi giữa bão tố.”
Chương 2: Giữa Vùng Biển Mênh Mông
Sau khoảnh khắc định mệnh, khi chiếc cũi chìm dần vào lòng biển, thế giới của Amanis trở nên lặng im và mờ ảo.
Nước biển xoa dịu, lạnh lẽo và không ngừng trôi dạt, cuốn cô bé vào vòng quay của sự trôi dạt vô định.
Amanis cảm nhận cơ thể như tan chảy trong nước. Làn nước mát lạnh len lỏi vào từng kẽ da, mang theo vị mặn của biển cả và hương của muối biển.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại cảm giác vô định của không trọng lực.
Amanis
*nửa tỉnh nửa mơ* Mọi thứ... như đang chìm vào bóng tối.
Amanis
Liệu có phải đây là sự khởi đầu của một giấc mơ, hay chỉ là cơn ác mộng vô tận của định mệnh?
Cảm giác đầu óc mờ dần, từng giây trôi qua như những đợt sóng êm ả nhưng đầy u uất.
Ánh sáng bầu trời dần bị nhòa đi bởi lớp nước dày đặc, và tiếng gió, tiếng sóng vỗ dần trở nên xa xôi.
Trước khi Amanis kịp hiểu hết những gì đang xảy ra, cô bé đã cảm thấy cơ thể mình mất dần ý thức.
Cảm giác lơ lửng giữa không gian và thời gian khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, như đang chìm vào một cơn mê không hồi kết.
Amanis
Con... con cảm nhận được sự lạnh lẽo của biển.
Amanis
Có lẽ đây là lúc... con thật sự rời xa thế gian.
Trong khoảnh khắc ấy, những ký ức mờ ảo của đền thờ, của tiếng hô, tiếng cầu nguyện và cả lời của Ông Karu, dường như chỉ còn là những mảnh vụn của quá khứ xa vời.
Mọi giác quan bị cuốn trôi vào sự trống rỗng, không còn đâu để bám víu.
Ánh sáng, âm thanh và cảm xúc dần tắt lịm, chỉ còn lại một trạng thái vô thức lơ lửng giữa lòng biển.
Trái tim cô bé như ngừng đập, và tâm trí chìm vào một vùng tối sâu, nơi mà chỉ có tiếng sóng nhẹ nhàng vang vọng xa xăm.
Amanis
Có lẽ... đây là lúc con phải buông bỏ mọi thứ.
Amanis
Buông bỏ quá khứ, buông bỏ nỗi đau... để hòa vào đại dương của định mệnh.
Biển không có sự phán xét, chỉ biết cuốn trôi mọi thứ theo dòng chảy riêng của nó.
Cô bé như bị biến thành một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương mênh mông, nơi mọi khổ đau, mọi niềm vui dường như đều hòa quyện vào nhau thành một dòng chảy bất tận.
Làn nước xoa dịu những vết thương, những tâm hồn mệt mỏi của Amanis, và để lại một cảm giác trống rỗng đầy lạnh lẽo.
Trong trạng thái vô thức ấy, những hình ảnh lướt qua như cơn gió thoảng: hình ảnh của đền thờ rực lửa, tiếng trống vang dội, lời nguyện cầu của những người bộ tộc, và trên hết, hình ảnh của một cậu bé với đôi mắt đại dương sáng lấp lánh, như đang khép lại một chương đời không thể quay trở lại.
Trôi dạt theo dòng nước, Amanis như lạc vào một vũ trụ khác, nơi không còn định nghĩa nào về con người, về quá khứ hay tương lai.
Chỉ còn lại cảm giác của sự chìm đắm, của lạc lõng giữa vô vàn con sóng.
Tu sĩ
Hãy yên nghỉ, hỡi linh hồn bé nhỏ, để biển cả đón nhận con, mang theo niềm tin và hy vọng của một khởi đầu mới...
Những lời như vậy vang vọng trong tâm trí của Amanis, dù cô không còn đủ sức để đáp lại.
Một cảm giác an yên lạ thường bắt đầu len lỏi, thay thế cho nỗi sợ hãi ban đầu.
Có lẽ, trong khoảnh khắc mất ý thức ấy, định mệnh của cô bé đã chuyển mình theo một con đường khác, một con đường mà chỉ có biển cả mới có thể viết nên.
Trong cơn mê mờ, Amanis cảm nhận một sự ấm áp nhẹ nhàng, như thể có một luồng năng lượng dịu êm tràn qua cơ thể cô.
Đó là chút ánh sáng yếu ớt giữa bóng tối, là lời nhắn nhủ của biển cả rằng, dù có trôi dạt qua bao la, cô vẫn có thể tìm thấy lối về.
Amanis
Xin hãy... đừng để con lạc giữa cõi vô định.
Amanis
Hãy dẫn lối cho con... cho con tìm lại sức sống.
Và rồi, giữa những cơn gió lạnh và dòng nước trôi, Amanis chìm sâu vào giấc mơ, nơi những ký ức của đền thờ và tiếng cầu nguyện của bộ tộc dần tan biến, nhường chỗ cho một hư vô đầy bí ẩn.
Cô bé, nay không còn là đứa trẻ rụt rè, mà đã trở thành một phần của biển cả, một linh hồn đang chờ đợi để thức tỉnh và khẳng định bản thân giữa một thế giới rộng lớn và đầy thử thách.
Comments
Gà Tồ
Uầy cuốn thế ạ
2025-04-01
1