[One Piece] Huyết Tế Đại Dương
Chương 3: Cơn Bão Định Mệnh
“Sự sống không chỉ là tồn tại, mà là tìm ra lý do để tiếp tục.”
Chương 3: Cơn Bão Định Mệnh
Trên biển cả bao la, một cơn bão lớn đang hình thành. Sóng gió gầm rú, những tia sét xé toạc bầu trời đen kịt, như muốn nuốt chửng tất cả.
Ở giữa cơn cuồng phong ấy, một bóng hình nhỏ bé đang trôi dạt vô định, Amanis.
Amanis
(Mình… vẫn còn sống sao? Nhưng tại sao… cơ thể lại nặng nề thế này?)
Làn nước lạnh buốt ôm lấy cô, từng con sóng cuộn trào, nhấn chìm rồi lại đẩy lên như một trò chơi tàn nhẫn của biển cả.
Amanis cố mở mắt, nhưng nước mặn xộc vào khiến cô chỉ có thể nhắm nghiền.
Amanis
(Không… không thể cứ thế này được… Mình sẽ chết mất...)
Cơn gió dữ dội thổi tung bọt biển, những con sóng va vào nhau dữ dội.
Giữa màn đêm hỗn loạn, một con tàu đồ sộ đang lao nhanh qua những đợt sóng, trên cột buồm cao nhất phấp phới lá cờ hải tặc quen thuộc, biểu tượng của một trong những băng hải tặc lừng danh nhất Đại Hải Trình.
I
Thuyền trưởng! Có thứ gì đó trôi trên biển kìa!
II
*vẻ mặt trầm ngâm, nhìn chằm chằm về phía sóng dữ* Một vật thể trôi dạt giữa cơn bão thế này sao…? Kéo nó lên!
Một sợi dây thừng dài được thả xuống, kéo theo một tấm lưới lớn.
Sau vài phút vật lộn với sóng biển, họ kéo được Amanis lên boong tàu.
IV
*mắt trợn tròn* Là một cô gái!
Cả boong tàu im lặng trong giây lát.
Amanis nằm bất động, nước nhỏ giọt từ bộ váy ướt sũng của cô. Làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt khép lại như thể cô đã chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
II
*bước lại gần, quỳ xuống quan sát cô* Còn thở… Nhưng rất yếu.
I
Chúng ta có nên bỏ cô ta lại không?
I
Chẳng ai sống nổi khi rơi xuống biển thế này mà vẫn còn nguyên vẹn đâu.
I
Nhỡ đâu là điềm xấu thì sao?
II
*cười nhạt* Điềm xấu? Không, ta chỉ thấy một cô gái may mắn sống sót.
II
Đưa cô ấy vào khoang tàu, chăm sóc cho đến khi tỉnh lại.
Amanis nằm trên một chiếc giường đơn sơ, xung quanh là ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu.
Hơi ấm từ chăn phủ dần lan ra, giúp cô lấy lại chút nhiệt độ cơ thể.
Amanis
(Đây là đâu…? Mình không chết sao?)
Cô mở mắt, đôi đồng tử màu xanh biển cả ánh lên một tia mơ hồ.
Nhìn xung quanh, cô thấy mình không còn ở giữa biển nữa mà đang nằm trong một căn phòng chật hẹp nhưng khá gọn gàng.
Amanis giật mình quay sang.
Một người đàn ông đang đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn cô với ánh mắt sắc bén nhưng không quá lạnh lùng.
Amanis
*giọng yếu ớt* Anh là… ai?
Người đàn ông ấy nhếch môi cười, rồi tiến lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt với cô.
I
Tôi nên là người hỏi câu đó mới đúng.
I
Một cô gái trôi dạt giữa bão biển, còn sống sót một cách thần kỳ, hẳn phải có lý do nào đó.
Amanis siết chặt chăn, cảm giác bất an dâng lên.
Người đàn ông trước mặt cô không phải người tầm thường, khí thế của anh ta quá mạnh, quá đáng sợ.
Amanis
*giọng nhỏ* Tôi… Tôi không biết… Tôi bị ném xuống biển… Chỉ có thế thôi…
Người đàn ông im lặng trong giây lát, như thể đang đánh giá xem cô nói thật hay không.
Rồi, anh ta đứng dậy, quay lưng lại.
I
Tôi không phải kẻ thích tra hỏi người khác. Nghỉ ngơi đi.
I
Nhưng nhớ đấy, đây là tàu hải tặc.
Amanis không kịp phản ứng, người đàn ông đã rời khỏi phòng.
Amanis
(Hải tặc… Mình đang ở trên tàu hải tặc sao? Vậy có nghĩa là…)
Tay cô run run siết chặt tấm chăn. Từ vật tế thần bị ném xuống biển, giờ đây cô lại rơi vào tay hải tặc.
Ở bên ngoài, cơn bão đang dần tan, nhưng sóng gió của cuộc đời Amanis mới chỉ vừa bắt đầu…
Comments