[Doumaxakaza] Bệnh Nhân - Dãy Phòng Cuối Hành Lang
Chương 1 | Phòng bệnh số 001
thời gian mà hầu hết đều đã say giấc
Nhưng có những kẻ vì công việc mà giờ này, vẫn vùi đầu vào việc làm mà không quan trọng đến sức khỏe bản thân họ
bệnh viện tâm thần lớn bật nhất ở khu chốn thành thị, giờ này đèn cũng đã tắt,nơi những bác sĩ tăng ca không việc làm cũng đã say giấc trên bàn làm việc của họ
Tiếng bước chân nặng nhọc vang lên trong hành lang tối, chỉ có ánh đèn chập chờn duy nhất ở cuối hành lang
Cậu |Akaza| tiến từng bước,trong bộ blonde trắng và tay cầm một tờ giấy ghi chép cùng thông tin tiến đến căn phòng bệnh cuối hành lang
đôi mi hồng nặng trĩu,chỉ cần trước mặt cậu là một chiếc giường, công việc gánh nặng một bên và cậu có thể qua đêm trên chiếc giường đó..
Cậu đứng trước cách cửa phòng bệnh,vặn nhẹ tay nắm cửa và tiến vào trong
Một bệnh nhân đang cười toe toét, ngồi xếp bằng trên chiếc giường bệnh,cả người hướng ra cửa,anh ta|Douma| cười đến híp cả mắt
Douma
oya oya ~ đợi mãi cậu mới đến,ta ngồi đây đã 6 tiếng 32 phút rồi..đau lưng quá ~
Douma
Ta nhớ cậu lắm,chỉ một ngày không gặp,ta đã chịu không nổi rồi..
Cậu chỉ nhìn anh bằng đôi mắt vô cảm,trong mắt cậu,đây chỉ là một bệnh nhân, không hơn chẳng kém
Cậu tiến lại gần,đôi mắt màu vàng đó xem xét lại biểu hiện của anh,nụ cười "giả tạo" như mọi hôm
Akaza
hôm nay anh cảm thấy thế nào?
Douma
Hảaa~? Akaza lo cho ta à? Như mọi ngày thôi,chỉ gặp cậu là ta vui rồi
Akaza
"vẫn biểu hiện này nhỉ? Vẫn không có tiến bộ, có lẽ nên thế này, không biết cái nụ cười này trở nên méo mó thì chuyện quái gì sẽ diễn ra.." |cậu suy nghĩ|
Cậu nhìn anh một lúc,nụ cười tươi luôn hiện trên mặt như được lập trình sẵn vậy,cậu không nói gì thêm,chỉ cúi đầu xuống,ghi chép vào cuốn sổ theo dõi của Douma
Hồ sơ bệnh án ghi rằng anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội
Nhưng đó chỉ là cách nói hoa mỹ cho một kẻ có nụ cười giả tạo,ánh mắt trống rỗng và biểu cảm hời hợt đến đáng sợ
Akaza
anh có mơ thấy gì không? Hay nhìn thấy gì đó mà anh nghĩ là ảo giác?
Douma
Mơ ? Chà..tôi mơ thấy mình giết ai đó
Lời nói bình tĩnh còn pha chút ý cười như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời..
Cậu nhìn chằm chằm, không chớp mắt như thể đã quá quen với câu trả lời gần như cố định này
Akaza
anh có thể nói cụ thể hơn không ?
Hắn nhún vai,đôi mắt cầu vòng đó lại hiện lên vẻ thích thú kì lạ ?
Douma
Không nhớ..nhưng chỉ là máu chảy rất là nhiều,rất đẹp!
Akaza
"đẹp cái khỉ gì chứ..tên này là quỷ sao,à mà quên mất"
cậu thở dài nặng nhọc,bất lực nhìn anh
Akaza
Douma,theo như tôi đã nói rằng chúng ta nên kiểm soát những giấc mơ không mấy tốt đẹp này của anh,anh biết, đúng chứ?
Anh nghiêng đầu,nở nụ cười toe toét cứ như mèo vờn chuột
Douma
Nếu như không còn những suy nghĩ hay giấc mơ đó, liệu tôi còn là chính mình?
Akaza
Cứ như tôi nói và không có sự tranh c-
Chưa kịp dứt lời,anh đã đứng dậy và túm lấy miệng cậu,nở nụ cười toe toét giả tạo đó
Douma
ta nghĩ là bác sĩ mệt rồi, hôm nay không quấy cậu nữa
Douma
Có lẽ cậu nên nghỉ ngơi thì tốt hơn đó..
Cậu biết Douma không phải là một bệnh nhân dễ trị.Nhưng đôi mắt trống rỗng ấy,có điều gì đó khó gọi tên mà cậu không thể gọi tên
Với anh, cậu lại là cơn ác mộng không thể dứt được
cảm ơn các độc giả đã ráng đọc chương truyện nhàm chán này<3
Lần đầu của tớ,cho nên là có gì mà cần góp ý thì nhẹ nhàng với tớ thôi nhé
Comments
Nienn
con lòn t đọc r nha/Proud/
2025-04-04
0