[TF Gia Tộc F4/ F3/ TNT] [Kỳ Hâm/ Tường Lâm, Văn Hiên] Vài Trang Sách, Vài Câu Chuyện
[Văn Hàm] Thức giấc.
Thính Thính
Bản piano [River Flows in You] của Yiruma.
Mưa phùn như sợi tơ mảnh thêu lên từng mái ngói cũ.
Không khí ẩm ướt len vào từng ngóc ngách phố cổ, khiến người ta vừa cảm thấy ấm áp vừa có chút buốt giá mơ hồ.
Trong con hẻm nhỏ phía sau đại học Hàng Châu, quán cà phê Querencia vẫn sáng đèn như thường lệ, ánh sáng vàng nhạt hắt lên mặt kính loang loáng nước mưa.
Tả Kỳ Hàm đội mưa bước vào, chiếc áo khoác đen ướt đẫm nước, tóc rũ xuống trán.
Cậu thở nhẹ, mắt quét qua không gian quen thuộc.
Một góc nhỏ, ghế sát cửa sổ, nơi ấy trống.
Tả Kỳ Hàm
...Vẫn là không có ai.
Cậu lẩm bẩm, cởi áo khoác, bước đến quầy gọi một ly cappuccino như thường lệ.
Trương Quế Nguyên
Lại là cappuccino.
Trương Quế Nguyên
Em không chán à?
Chủ quán đồng thời cũng là bạn cùng phòng thời trung học của anh ấy.
Tả Kỳ Hàm ngước đôi mắt ươn ướt vì mưa càng thêm trong suốt kia lên.
Tả Kỳ Hàm
*Mỉm cười* Chỉ có vị ngọt của sữa và vị đắng của cafe...
Tả Kỳ Hàm
Em mới có cảm giác, anh ấy đang bên cạnh..
Trương Quế Nguyên hơi khựng lại một giây, nhưng rồi nhanh chóng đưa cho cậu tách cappuccino nóng hổi.
Trương Quế Nguyên
Hàm Hàm.
Trương Quế Nguyên
Em vẫn hay mơ về nó sao?
Chỉ lặng lẽ ôm ly cà phê, bước về chỗ ngồi quen thuộc.
Từng hơi nóng phả lên gương mặt trắng bệch, bên ngoài cửa kính, mưa vẫn không ngừng rơi, như thể khóc thay một ai đó.
Mỗi đêm, Tả Kỳ Hàm đều mơ cùng một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, cậu đang ở trong một căn phòng trắng toát, ánh sáng mờ ảo bao phủ lấy tất cả.
Có tiếng nhạc piano vang lên từ xa.
Là bản nhạc mà Dương Bác Văn hay chơi khi còn sống.
Cậu bước theo tiếng nhạc, và luôn luôn, ở cuối hành lang ấy, là một người con trai đang ngồi quay lưng lại.
Ánh sáng chiếu lên vai anh ấy tạo thành một vầng hào quang mơ hồ.
Và luôn luôn, người đó quay lại, ánh mắt dịu dàng như dòng nước mùa xuân.
Dương Bác Văn
Đợi em. *Cười*
Mỗi sáng tỉnh dậy, gối của Tả Kỳ Hàm ướt đẫm nước mắt.
Không ai hiểu được cảm giác ấy.
Cảm giác yêu một người đã chết, nhưng mỗi đêm lại gặp nhau rõ ràng hơn bất cứ ai sống trên đời.
Năm ngoái, tai nạn xảy ra đúng vào sinh nhật thứ 20 của Tả Kỳ Hàm.
Họ đang trên đường đến Tây Hồ ngắm pháo hoa, tay trong tay, cười nói.
Trời lúc đó cũng mưa phùn.
Chiếc xe tải mất lái lao tới, Dương Bác Văn đẩy Kỳ Hàm ra, còn chính mình thì.
Tin báo tử đến như một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Nhưng điều khiến tất cả kinh ngạc là sau lễ tang, Tả Kỳ Hàm vẫn sống rất bình thường.
Không khóc, không la hét, không phát điên.
Chỉ là, cậu không bao giờ ngủ quá ba giờ sáng.
Bởi vì mỗi lần chợp mắt, là mỗi lần được gặp lại người mình yêu.
Trương Quế Nguyên
Hàm Hàm.
Trương Quế Nguyên
Anh nghĩ em nên đi gặp bác sĩ tâm lý...
Trương Quế Nguyên
Những giấc mơ đó có thể là do cú sốc quá lớn.
Trương Quế Nguyên
Em vẫn chưa thể chịu đựng nổi.
Tả Kỳ Hàm
*Mỉm cười rồi lắc đầu* Em chỉ là... Vẫn chưa muốn quên anh ấy.
Trương Quế Nguyên
Bác Văn nó đã đi rồi.
Trương Quế Nguyên
Còn em vẫn phải tiếp tục sống.
Tả Kỳ Hàm
*Bật cười thành tiếng* Đúng a...
Tả Kỳ Hàm
Anh ấy đã đi rồi...
Tả Kỳ Hàm
*Cố gắng cười* Nhưng em.. Vẫn không thể quên được...
Làm sao người ta có thể tiếp tục sống khi trái tim vẫn bị mắc kẹt ở thế giới bên kia?
Không nghe lời khuyên, Kỳ Hàm vẫn là đắm chìm bản thân trôi theo những giấc mơ, chị có nơi đó câụ mới có thể gặp lại người mà mình yêu.
Kéo dài đến một khoảng thời gian sau, thì có một hôm.
Sau giấc mơ quen thuộc, Tả Kỳ Hàm giật mình tỉnh dậy lúc 3 giờ 14 phút sáng.
Nhưng lần này, có gì đó khác lạ.
Trên bàn học của cậu, một bức thư tay xuất hiện. Nét chữ nghiêng nghiêng, quen thuộc đến đau lòng.
Tả Kỳ Hàm
*Không thể tin nổi* Đ- Đây...
Tả Kỳ Hàm
*Mở miệng nhưng không thể nói rõ điều gì* Văn..Văn..?
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, đừng đến đấy nữa.
Dương Bác Văn
Nếu em còn tiếp tục mơ thấy anh, linh hồn anh sẽ mãi không siêu thoát.
Dương Bác Văn
Anh yêu em, nhưng anh không muốn em trầm luân trong giấc mơ.
Dương Bác Văn
Anh muốn em sống, sống thật hạnh phúc.
Dương Bác Văn
Thay anh, ngắm nhìn thế giới đẹp đẽ này.
Dương Bác Văn
Hoặc cũng có thể.
Dương Bác Văn
Quên anh đi.
Dương Bác Văn
Sống cuộc sống của riêng mình.
Tả Kỳ Hàm
*Rơi nước mắt* Văn Văn..
Tả Kỳ Hàm
Không, không thể là thật được...
Tả Kỳ Hàm
Là trò đùa ác ý của ai..?
Hay là.. Chính cậu vô thức viết?
Tả Kỳ Hàm nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, chạy nhanh nhất có thể, trong màn đêm lạnh giá cậu còn chẳng mang dép.
Đôi bàn chân xinh đẹp trầy xước thấm đẫm máu tươi.
Tả Kỳ Hàm
*Đập cửa* TRƯƠNG QUẾ NGUYÊN!!
Tả Kỳ Hàm
ANH RA ĐÂY NGAY CHO EM!!
Trương Quế Nguyên
*Nhanh chóng đi ra* Sao thế? Có chuyện gì sao hả, Hàm Hàm?
Trương Quế Nguyên
Tối rồi em đi đâu đ-
Tả Kỳ Hàm
Có phải anh viết không?
Trương Quế Nguyên
*Nhíu mày* Đây là gì?
Trương Quế Nguyên nhận lấy bức thư, sau khi xem, cả mặt hắn liền tái lại.
Trương Quế Nguyên
*Mở to mắt* Không, không phải anh viết.
Trương Quế Nguyên
Nhưng...đây là chữ của Bác Văn..?
Tả Kỳ Hàm
Sao có thể chứ..? *Khụy xuống*
Tả Kỳ Hàm
Làm sao có thể chứ...
Trương Quế Nguyên
*Đỡ lấy cậu* Hàm Hàm, em bình tĩnh lại..
Tả Kỳ Hàm
Văn Văn.. *Lẩm bẩm*
Tả Kỳ Hàm
Văn Văn.. không thể nào..
Trương Quế Nguyên
Tả Kỳ Hàm!
Trương Quế Nguyên
Em nghe anh nói.
Tả Kỳ Hàm
*Lấy lại chút ý thức*
Trương Quế Nguyên
Em nói, em luôn gặp Bác Văn trong mơ đúng không?
Trương Quế Nguyên
Liệu đấy.. Có thực sự là giấc mơ hay không?
Tối hôm đó, Tả Kỳ Hàm như thường lệ, chuẩn bị tất cả mọi thứ, đốt một nén nhang cho Dương Bác Văn.
Nhưng lần này cậu chưa vội nhắm mắt.
Tả Kỳ Hàm
Văn Văn... Nếu anh thật sự đang ở đây..
Tả Kỳ Hàm
Nếu anh thật sự có thể nghe em nói...
Tả Kỳ Hàm
*Nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống* Làm ơn... để em gặp mặt anh.. được không?
Tả Kỳ Hàm
Lần cuối cùng...
Tả Kỳ Hàm
Văn Văn, em xin anh...
Giấc mơ lần này không giống mọi lần.
Không còn ánh sáng trắng.
Chỉ là một khoảng đen tối mịt mù.
Và rồi, một giọng nói vang lên, khàn đặc, xa xôi
Cậu chạy theo giọng nói, chân trần giữa không gian lạ lẫm.
Cuối cùng, cậu thấy Dương Bác Văn.
Không còn dáng vẻ rạng rỡ của chàng trai trẻ ngày nào. Nhưng ánh mắt ấy, vẫn dịu dàng, vẫn là của anh.
Tả Kỳ Hàm
*Rơi nước mắt* Văn Văn...thật sự là anh...
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, anh đã chết rồi.
Dương Bác Văn
Em phải buông tay.
Dương Bác Văn
Anh không thể rời đi nếu cứ ở lại trong giấc mơ của em.
Tả Kỳ Hàm
Nhưng mà Văn Văn...*Khóc đến thương tâm*
Tả Kỳ Hàm
Em không thể quên anh được.. Văn Văn à..
Dương Bác Văn
Anh cũng yêu em.
Dương Bác Văn
Nhưng nếu em còn tiếp tục như thế, em sẽ không thể sống tiếp.
Dương Bác Văn
Anh không muốn thấy em sống như cái bóng.
Tả Kỳ Hàm
Nhưng không có anh...em sống..
Tả Kỳ Hàm
Cũng chẳng khác gì chết cả...
Tả Kỳ Hàm
*Nức nở thành tiếng* Hức...Văn Văn à.. Đừng bỏ rơi em mà..
Dương Bác Văn tiến lại gần, đưa tay lau nước mắt cho cậu.
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, đừng khóc, anh đau lòng lắm.
Tả Kỳ Hàm
*Năm lấy tay Dương Bác Văn* Em.. hức...Văn Văn..
Dương Bác Văn
Hàm Hàm, em vẫn còn gia đình, bạn bè, tương lai.
Dương Bác Văn
Anh chỉ là một phần trong quá khứ của em.
Dương Bác Văn
Đừng để quá khứ cướp mất tương lai.
Tả Kỳ Hàm ôm lấy Dương Bác Văn, lần cuối.
Hơi ấm thoảng qua, như làn gió nhẹ giữa đêm đen tĩnh lặng.
Dương Bác Văn
Hứa với anh.
Dương Bác Văn
Sống thật tốt.
Dương Bác Văn
Phải biết yêu thương, quan tâm chính mình.
Tả Kỳ Hàm
*Ôm chặt Dương Bác Văn* Văn Văn ơi..
Dương Bác Văn
Có chuyện gì cũng đừng giấu ai cả.
Dương Bác Văn
Anh không ở bên cạnh, sẽ không có ai quản cái thoái kén ăn của em.
Dương Bác Văn
Nên em phải tự chăm sóc bản thân nghe không.
Tả Kỳ Hàm
Hức.. Được..em hứa với anh...
Dương Bác Văn
*Hôn trán cậu* Tả Kỳ Hàm.
Dương Bác Văn
Sau này... Nếu em gặp ai nguyện ý yêu thương em, chăm sóc em, thì đừng nên bỏ lỡ.
Tả Kỳ Hàm
Không..Văn Văn..
Dương Bác Văn
Ngoan, anh sẽ.. không ghen đâu.
Dương Bác Văn
Vậy nên Hàm Hàm, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau.
Dương Bác Văn
Nên anh vẫn sẽ nói.
Dương Bác Văn
Gặp được em, là may mắn cả đời của anh.
Dương Bác Văn
Ở bên cạnh em chính là điều anh chưa từng dám nghĩ đến.
Dương Bác Văn
Anh yêu em, Hàm Hàm.
Tả Kỳ Hàm
*Khóc lớn hơn* Em cũng yêu anh.. Văn Văn..
Dương Bác Văn
Cũng cảm ơn em, yêu em là điều đúng đắn nhất cuộc đời của anh.
Cả người Dương Bác Văn dần hoà vào sương trắng, ánh sáng dịu dàng bao lấy cả người anh.
Đem Dương Bác Văn, mãi mãi rời xa Tả Kỳ Hàm.
Sáng hôm sau, trời Hàng Châu nắng nhẹ sau nhiều ngày mưa.
Tả Kỳ Hàm đứng trước gương, ánh mắt kiên định.
Cậu cắt đi mái tóc dài ngang vai của mình, cũng như cắt đi một phần quá khứ, thay áo sơ mi mới, rời khỏi nhà.
Bước vào quán cafe Querencia, lần đầu tiên không gọi cappuccino.
Tả Kỳ Hàm
Hôm nay cho em một ly Americano.
Trương Quế Nguyên
*Ngẩng đầu lên rồi cười* Chắc chứ?
Trương Quế Nguyên
Rất đắng đấy.
Tả Kỳ Hàm
Em muốn tập quen với vị đắng. *Mỉm cười*
Tả Kỳ Hàm
Giống như.. Cuộc sống này vậy.
Trương Quế Nguyên
*Cười* Xem ra mọi chuyện đều đã ổn hết rồi nhỉ?
Tả Kỳ Hàm
*Cười nhưng không trả lời*
Vị cà phê đắng ngắt, nhưng nơi đầu lưỡi, lại có một chút ngọt ngào lặng lẽ.
Như hơi ấm của một người đã đi, nhưng chưa bao giờ thật sự rời xa.
Tả Kỳ Hàm
"Văn Văn, em hứa với anh sẽ sống thật tốt, cho phần của anh nữa."
Tả Kỳ Hàm
"Nhưng em sẽ, vĩnh viễn không bao giờ quên anh đâu."
Tả Kỳ Hàm
"Em sẽ sống một cuộc sống thật tốt, thực hiện ước mơ còn đang dang dỡ của anh."
Tả Kỳ Hàm
"Thay anh đi đến nơi anh chưa từng đến, ngắm nhìn những nơi anh chưa từng thấy."
Tả Kỳ Hàm
"Em sẽ dành tình yêu của em cho cuộc đời này, để nó tốt đẹp hơn."
Tả Kỳ Hàm
"Đúng như anh nói..."
Tả Kỳ Hàm
"Thức giấc..trời lại sáng."
Comments