Cửu Toàn Cửu Mỹ

Cửu Toàn Cửu Mỹ

Kế hoạch giả mù

Ta xuyên không rồi? Ta đưa ra nghi ngờ đó đầu tiên trong đầu ngay khi mở mắt ra.

Chiếc giường cổ, họa tiết trạm trổ cầu kì, sơn son bóng loáng, kiểu chỉ thấy trong bảo tàng ấy. Hai bên màn rủ xanh ngọc được cố định gọn gàng hai bên thành giường. Còn không nhận ra thì uổng công đọc truyện mạng thâu đêm quá. Đây là cái gọi là có tâm đọc truyện, có ngày xuyên không đó hả, haha... ờm thôi được rồi, không hài hước.

Ta bắt đầu hình dung lại tại sao mình lại ở đây, nhưng không nhớ được gì. Nghe nói một số hồn ma lang thang sẽ không nhớ được tại sao mình lại chết, xem ra là đột tử rồi.

Sau đó ta bắt đầu nghĩ nếu là xuyên không, vậy giờ ta là ai, đang ở đâu, đây là thời đại nào, à mà đây là thế giới thật chứ? Có trong lịch sử không?

Để biết được tất cả thông tin này chắc chắn phải khai thác từ những người xung quanh, nhưng làm thế nào mới không lộ liễu đây, dù sao cũng chưa biết gì về thế giới này, không thể trực tiếp thừa nhận, nói điên khùng lại bị đem đi trừ tà, lợi bất cập hại.

Giả ngốc? Không được, dễ bị bắt nạt.

Giả mất trí nhớ? Cũng gần giống tình hình của ta bây giờ nhưng so với ngốc hình như cũng không có gì khác biệt lắm. Ta cần tình trạng chỉ một vài người biết, dễ khai thác thông tin lại dễ "khôi phục" như thường. Rất may đống băng gạc trên đầu đã nhắc nhở ta, có lẽ giả mù là một lựa chọn không tồi.

Thôi thì... giả mù trước vậy, dù sao cũng có đống băng gạc quấn đầu này, ta không tin thời đại không có cắt lớp vi tính này, bác sĩ... à đại phu có thể nhìn ra. Cứ quyết vậy đi!

Ta nhắm mắt, lại đoán một chút, chăn gối mềm mại, y phục trên người cũng khá tốt, ta có lẽ là một tiểu thư. Một tiểu thư, bệnh, bị thương nặng vậy mà lại nằm một mình trong phòng, hoặc là không được sủng ái lắm, hoặc là ta nằm cũng khá lâu rồi. Đáp án sẽ sớm có thôi, ta chuẩn bị tâm lý diễn trò rồi... đợi.

Đợi người đến ấy mà, hy vọng là một người biết đủ nhiều về ta, bình tĩnh một chút, đừng để bị dọa ngốc.

Có người tới rồi.

Đợi người đến bên giường, ta mới từ từ giả vờ mở mắt ra, nhìn xa xăm, rồi trước khi người bên giường kịp kêu lên thì bật dậy, quờ quạng, bảy phần hoảng hốt, ba phần đề phòng thốt lên

"Ngươi là ai?"

"Tiểu thư... huhuhu... tiểu thư.... em là Tiểu Vân"

Xong rồi, gặp trúng hũ nước rồi.

Nhược điểm: khóc quá nhiều

Ưu điểm: dễ lừa

Ta lập tức ôm lấy Tiếu Vân như chưa từng có cuộc chia ly, khóc như mưa rào mùa hạ, ờ thì dù sao ta cũng là người vừa mất đi ánh sáng mà, diễn kịch phải đúng tâm lý, phải không?

"Tiểu Vân, ta không nhìn thấy gì nữa, huhuhuhu"

Người này, đại khái là thị nữ của ta đi, kiểu rất thân ấy.

Nói thế nào thì cũng không thể khóc to hơn cả người bệnh là ta chứ. Hết cách rồi, ta chỉ đành thu liễm lại một chút, vừa nấc vừa hỏi

"Tiểu Vân, ta làm sao thế này. Sao ta lại bị thương, tại sao ta không nhìn thấy nữa"

"Em...đi mời lão gia, phu nhân, cả đại phu nữa"

Ế, sao đột nhiên thông minh lên vậy.

Ta có chút hoảng hốt thật rồi đấy.

Lại đợi thêm một lúc, lần này thì cả đoàn người vào, phải diễn thật thêm một chút rồi.

Lão gia, phu nhân? Có lẽ là cha mẹ ta đều còn tại thế, chỉ là không biết "mẫu thân" này có phải mẫu thân ruột không? Chờ người chi bằng chủ động xuất chiêu

Người đầu tiên đi vào là một đàn ông trung niên, nhìn khí độ, có lẽ là gia chủ. Ta mơ hồ gọi: "Phụ thân?", bước chân lão gia nhanh hơn một chút, đáp lại ta :"Phụ thân đây". Đoán đúng rồi, hơn nữa có vẻ ta là con gái cưng, vậy thì thiên về khả năng thứ hai hơn, ta hẳn bệnh cũng lâu rồi.

Người phụ nhân theo sau không lên tiếng, chỉ bước về phía ta sau phụ thân, đoán chừng là chủ mẫu, nhưng có vẻ không phải là sinh mẫu của ta.

Vào vai thôi!

Vẫn giọng điệu bảy phần hốt hoảng, ba phần đáng thương, cùng đôi mắt vô thần, ta vờ như nghe tiếng mà nhào về phía phụ thân ta nức nở:

"Phụ thân, nữ nhi làm sao thế này, con không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy"

"Con gái ngoan, để đại phu khám cho con, con nằm trên giường đã hai tháng rồi, tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt"

Ta ngoan ngoãn nằm lại cho đại phu bắt mạch, mắt vẫn nhìn xa xăm, nói chứ cũng mỏi mắt thật.

Đúng như dự đoán, đại phu bắt mạch một lúc lâu rồi đứng dậy chắp tay về phía phụ thân

"Hầu gia, cô nương có lẽ máu tụ trong đầu vẫn chưa tan, ảnh hưởng đến thị giác, ta sẽ kê một vài thang thuốc hoạt huyết tiêu sưng, có lẽ sẽ khôi phục"

"Cần bao lâu"

"Không chắc chắn"

Nghe tiếng phụ thân thở dài, đại phu quay người hỏi ta

"Không biết cô nương còn cảm thấy thân thể có vấn đề gì khác chăng?"

"Ta...không có". Ta ngập ngừng một lúc lâu, tỏ ý muốn nói lại thôi. Vì sao ư? Giả mù làm sao mà đủ, phải mất trí nhớ, vậy mới thuyết phục, nhưng không thể quên hết, một vài người quan trọng vẫn phải nhớ, vậy mới chân thật.

May mà ta được thương yêu, người quan trọng có lẽ ở trong căn phòng này hết rồi nhỉ.

Quả nhiên sau khi mời đại phu đi, phụ thân đã hỏi ta tại sao lại ngập ngừng, có gì không thể nói với đại phu.

"Thực ra con cảm thấy ngoài không nhìn thấy, con quên rất nhiều chuyện"

"Nhị cô nương nói vậy nghĩa là sao", "mẫu thân" cuối cùng cũng lên tiếng.

Ta... haiz.. không phải là ý trên mặt chữ đó sao. Chưa kịp trả lời, một bóng dáng đường tiếng chạy trước, đường hình chạy sau lao vào phòng.

"Con ta ơiii"

Được rồi, không cần đoán, đây là mẹ ruột ta, một di nương.

"Nguyễn di nương, còn ra thể thống gì", chủ mẫu lên tiếng.

Tiếng khóc nhỏ đi nhưng tốc độ không đổi, cả bóng dáng phụ nhân yểu điệu ôm trọn lấy ta, phụ thân ta cũng bị đẩy ra ngoài, khóc như hoa lê đái vũ. Chà, mỹ nhân!

Mẹ ta khóc không được bao lâu thì phụ thân ta đã đưa tay vỗ về, ý tứ chủ mẫu còn nói chuyện, nên biết xem tình huống mà làm. Nước mắt cũng biết nghe lời thật, nói thu là thu.

"Nhị cô nương nói quên, là quên chuyện gì", đích mẫu tiếp tục hỏi ta

Nói thật, ta có chút không muốn trả lời rồi đó, biết quên chuyện gì thì còn là quên không, nhưng kịch bản thì vẫn phải diễn.

"Con không biết, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, con nhớ phụ thân, mẫu thân, di nương, Tiểu Vân, nhưng nếu nhất định phải kể một chuyện gì đó giữa con và mọi người, con không thể nhớ ra được chuyện gì cả".

"Con chỉ nhớ từng đấy người?", lần này là phụ thân hỏi.

Người thông minh có chút phiền phức, câu hỏi này có hơi khó trả lời, ta chỉ đành lấp liếm

"Con không rõ, tạm thời chỉ có như vậy".

Phụ thân ta trầm ngâm một lúc rồi cũng bỏ qua. Mọi người rời đi, để lại mẹ ruột ta, Nguyễn di nương lại, nói vài ba câu, chủ yếu là nếu ta có mệnh hệ gì thì bà phải làm sao, rồi cũng đi mất.

Sau màn huyên náo, ta rút ta vài điều

Thứ nhất, phụ thân là Hầu gia, cụ thể thì chưa rõ, nhưng có đầu óc, có lẽ không phải kiểu kế thừa tước vị nhưng không có thực quyền.

Thứ hai, chủ mẫu hay còn gọi là đích mẫu của ta, không được thông tuệ cho lắm, là người đơn giản, có vấn đề đều viết hết lên mặt, nhưng khí độ của chủ mẫu thì vẫn có, đây là chuyện tốt.

Thứ ba, mẹ ta hay Nguyễn di nương khá được sủng, nhưng cha ta có chừng mực, không đến mức sủng thiếp diệt thê, tiếng nói của đích mẫu trong nhà vẫn có trọng lượng. Nhưng suy cho cùng với sự tồn tại của hai mẹ con ta vẫn canh cánh trong lòng, không được thoải mái.

Thứ tư, ta là nhị tiểu thư, tức là trên còn một đại tỷ. Được cha thương yêu, còn về phía di nương ta không chắc chắn, bà nói rất nhiều nhưng chung quy vẫn là "bà phải làm sao". Có lẽ cũng là một dạng yêu thương đi, làm gì có mẹ không thương con, nhưng tình thương này không đơn thuần. Như vậy xem ra, Nguyễn di nương này chỉ có một mụn con là ta.

Thứ năm, khoảng trầm ngâm cuối cùng của phụ thân, ông không tin những gì ta nói, ít nhất là không hoàn toàn tin tưởng.

Tiếc là vẫn chưa hỏi được điều muốn biết. Ta gọi Tiểu Vân vào, nhìn ra được, cô bé này thực sự quan tâm ta, cảm tình không tồi có lẽ biết nhiều chuyện, hơn nữa không có sự hoài nghi dễ hỏi hơn nhiều

"Em kể chuyện trong phủ cho ta nghe đi, tóm tắt một chút, ta quên nhiều chuyện lắm, kể hết những gì em biết cho ta đi"

Hot

Comments

🌻

🌻

ê mắ, mới câu đầu thấy mùi sảng văn😙

2025-04-11

1

Linh Đan Diệu Dược

Linh Đan Diệu Dược

là ở bên kia nu9 ch.et rồi nên ko nhớ tại sao lại mk xuyên ko hả tg^^

2025-04-16

0

🌻

🌻

Ròi ròi=)))

2025-04-11

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play