Sau khi ngủ một giấc dài, Lâm Thời Nghi tỉnh dậy trong một không gian vô cùng yên tĩnh và ấm áp. Cô từ từ mở mắt ra, cảm nhận được hơi ấm lan toả ra khắp chiếc giường.
Trong phòng còn có mùi nến thơm hương hoa lan nhè nhẹ loang khắp không gian. Ánh mắt nhỏ từ đèn ngủ chiếu vào khiến khung cảnh càng thêm dịu êm.
Vừa tỉnh dậy nên còn chút mơ hồ, Lâm Thời Nghi chớp chớp đôi mắt của mình vài cái để lấy lại tỉnh táo.
Khi cô dời mắt nhìn xuống thì thấy tay người đang choàng qua bụng mình. Trái tim khẽ rung một nhịp.
Là Phó Thời Dật…anh đang ngủ say bên cạnh, tay ôm cô vào lòng.
Phó Thời Dật vốn là người đàn ông quyền lực, lạnh lùng trên thương trường nhưng khi trở về nhà anh lại mang dáng vẻ có chút mềm mại, an tĩnh. Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường thấy.
Tuy anh và cô chỉ vừa kết hôn không lâu, tình cảm vẫn chưa sâu đậm nhưng khi ở bên anh, Lâm Thời Nghi cảm thấy rất ấm áp, cô trân trọng từng giây phút khi ở bên anh.
Lâm Thời Nghi khẽ nhút nhích, tay vòng qua ôm lấy người anh, cảm nhận từng chút nhịp đập của tim và sự vữnh chãi của lồng ngực anh.
Cô nhẹ nhàng thở ra, không muốn làm anh thức giấc. Cô lặng lẽ nằm đó, cảm nhận những giây phút bình yên khi ở cạnh anh, tận hưởng vòng tay ấm áp của người đàn ông của mình.
Phó Thời Dật dường như cảm nhận được sự chuyển động nhỏ của cô, anh từ từ nâng đôi mắt sâu thẵm của mình lên khi đối mặt với đôi mắt to tròn, long lanh của Lâm Thời Nghi ánh mắt anh lộ rõ vẻ dịu dàng hiếm thấy.
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói trầm ấm vang lên, mang thêm chút khàn khàn sau giấc ngủ.
Lâm Thời Nghi khẽ gật đầu, cô dụi dụi hai tay vào mắt mình.
“Có muốn nghỉ ngơi thêm chút không?”
Thấy Lâm Thời Nghi vẫn còn vương vấn độ ấm của chiếc giường, anh dịu dàng hỏi.
Lâm Thời Nghi lắc lắc đầu, cô muốn ngồi dậy nhưng trong người quả thực có chút mệt.
“Hắt xì…”
Không tự chủ được mà hắt xì liên tục vài cái. Hai mắt Lâm Thời Nghi đỏ hoe.
Có lẽ do ngâm nước cả ngày nên liền bị cảm rồi.
“Bệnh rồi?”
Phó Thời Dật đưa tay sờ trán thử nhiệt độ của Lâm Thời Nghi, ân cần hỏi.
“Em không sao. Chắc là cảm mạo bình thường thôi”
Lâm Thời Nghi xua xua tay.
Vệ sinh cá nhân xong, cả hai cùng xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ như thể đây là một thói quen của cả hai khi sống cùng nhau thời gian qua.
Phó Thời Dật vừa xuống liền thấy ông nội mình đã ngồi đợi sẵn, chờ “giáo huấn” anh.
Thời gian này công việc khá bận nên hôm nay bất đắc dĩ anh không thể đón Lâm Thời Nghi trở về cùng mình được nên đành ngoại lệ để cô về Đại Viên trước.
Anh biết để Lâm Thời Nghi về một mình chắc chắn sẽ bị Phó Lão Gia mắng cho một trận.
Lâm Thời Nghi thấy một màn này thì lui người vào bếp phụ Phó Phu Nhân và chị Trần làm buổi tối, để mặc cho Phó Thời Dật bị Phó Lão Gia xử tội.
“Mẹ, con giúp mẹ một tay”
Lâm Thời Nghi xoắn tay áo lên chuẩn bị vào phụ giúp Phó Phu Nhân một tay.
“Con ra ngoài phòng khách ngồi chơi đi. Mẹ ra ngay đây, sắp xong rồi”
Tuy nhiên, Phó Phu Nhân không cho cô làm việc bếp núc, bà bảo cô ra ngoài phòng khách.
Lâm Thời Nghi đành phụ giúp bằng cách đem bát đũa ra ngồi rồi phụ bưng món ăn ra.
Không khí vô cùng ấm cúng vào buổi chuẩn bị cho cơm tối.
Khi tất cả món ăn đã được bày biện, buổi tối đã chuẩn bị hoàn tất.
Lâm Thời Nghi đi mời Phó Lão Gia vào ăn tối. Cùng lúc đó Phó Hàn- ba của Phó Thời Dật cũng về đến.
“Ba mới về ạ”
Lâm Thời Nghi lễ phép gật đầu.
“Hai đứa về chơi à?”
Phó Hàn cười đáp.
“Vâng”
Lâm Thời Nghi cười khẽ, gật đầu.
“Mời ba vào dùng cơm tối”
Lâm Thời Nghi ân cần mời.
Buổi tối cả gia đầu quây quần cùng dùng cơm, rất ấm áp.
Phó Hàn bắt đầu kể về những chuyện ngày hôm nay đi câu cá cùng đám lão bạn cho cả nhà nghe.
“Lão Trư ông ta chạ hiểu biết gì, ông ta giới thiệu con gái mình cho tôi, bảo nó và Tiểu Dật rất hợp nhau. Có biết lúc đó tôi muốn chửi vào mặt lão bảo rằng con dâu tôi là diễn viên xinh đẹp, diễn xuất giỏi trên màn ảnh tôi còn cảm thấy biết ơn vì nhà họ Lâm đã trao tặng báo vật này. Ở đó mà làm mai…”
Phó Hàn tường thuật lại chuyện một cách ngắn gọn. Tỏ vẻ vô cùng tự hào khi có con dâu là Lâm Thời Nghi.
“Hai đứa vẫn phải nên tổ chứ hôn lễ công khai sớm một chút. Mẹ cũng không yên tâm chút nào”
Ngày nào chưa cho cả thành phố Hải Đường biết Lâm Thời Nghi là con dâu bà, bà vẫn chưa yên tâm.
“Mẹ, mẹ cũng biết sự nghiệp của Thời Nghi đang trên đỉnh cao. Nếu cô ấy công khai rằng mình đã kết hôn thì làm sao được chứ?”
Phó Thời Dật nhìn sang Lâm Thời Nghi rồi nhanh chóng giải vây.
“Thật ra thì không phải là không được ạ”
Lâm Thời Nghi thì lại không nghĩ như vậy nhưng cô vẫn cảm động vì Phó Thời Dật giải vây cho mình.
Updated 37 Episodes
Comments