Song Thời Thịnh Thế

Song Thời Thịnh Thế

CHƯƠNG 1: LÂM THỜI NGHI

“Cắt”

Tiếng của đạo diễn vang lên làm gián đoạn không gian.

Lâm Thời Nghi vung tay nhẹ làm mặt nước chuyển động sau đó cô đánh mắt về sau ý cảnh cáo hiện lên rõ trong mắt.

“Thời Nghi, còn tiếp tục được không?”

Đạo diễn tưởng rằng trạng thái Lâm Thời Nghi không tốt nên quan tâm hỏi thăm.

“Tiếp tục đi”

Lâm Thời Nghi xua tay ý bảo không sao.

Tiếng hô “Action” của đạo diễn lại lần nữa vang lên. Không gian trở nên im lặng.

Lâm Thời Nghi nhắm mắt bắt đầu nhập vai. Cô vung tay nhẹ trên mặt nước tạo hiệu ứng động khiến xung quanh trở nên diễm lệ chưa bao giờ có.

Bỗng nhiên phía sau có người đẩy nhẹ Lâm Thời Nghi khiến cô mất đi cảm xúc diễn đang trào dâng trong người.

Không nhẫn nhịn thêm nữa, Lâm Thời Nghi đứng lên tiến về phía sau.

“Cô tưởng tôi dễ chọc vào sao?”

Giọng nói lạnh như băng của Lâm Thời Nghi vang lên giữa không gian yên tĩnh.

“Tưởng tôi sẽ để mặc cho cô giở trò à?”

Hạ Chi đứng sững tại chổ, nụ cười trên môi tắt đi, ánh mắt cô ta thay đổi. Cô ta không ngờ Lâm Thời Nghi lại vạch trần cô ta ở phim trường và ở trước mặt tất cả mọi người như vậy.

Cả trường quay lúc này im lặng như tờ. Những người đứng xung quanh không ai dám lên tiếng hay thở mạnh. Ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía hai người.

Hạ Chi im lặng, không dám phản bác lại, cô đứng trơ mặt ra khi bị vạch trần chuyện xấu. Nhân viên xung quanh bắt đầu xì xào bán tán. Trợ lý cô ta nhanh chóng tiến tới hộ tống cô ta vào trong thay đồ rồi rời đi.

Lâm Thời Nghi cảm thấy mình đã bị tụt cảm xúc nhưng vẫn cố gắng hoàn thành phân khúc diễn của mình một cách xuất sắc.

Sau khi hoàn thành cảnh quay dưới nước một cách xuất sắc. Lâm Thời Nghi thấy vô cùng thoải mái. Cô bước ra khỏi làn nước, từng giọt nước trên tóc và trên cơ thể rơi xuống làm Lâm Thời Nghi càng thêm nổi bật.

Vừa bước ra khỏi nước, các trợ lý nhanh chóng tiến lại gần, không để cô đợi lâu. Một trợ lý nhanh chóng choàng khăn lên người Lâm Thời Nghi để cô không bị lạnh, trong khi một người khác lo lắng sắp xếp lại quần áo và đồ dùng cá nhân cho cô. Họ vội vã nhưng đầy chuyên nghiệp, chỉ trong vài giây đã giúp Lâm Thời Nghi trở lại với diện mạo chỉnh chu và thoải mái.

Sau khi Lâm Thời Nghi thay đồ trả ra, các trợ lý vẫn đứng đợi cô ở đó.

“Chị Thời Nghi, ban nảy điện thoại chị cứ reo liên tục”

Một trợ lý đưa điện thoại đến cho Lâm Thời Nghi.

Cô khẽ gật đầu rồi nhận lấy điện thoại.

“Các em về công ty trước. Chị muốn đi đến nơi này một chút”

Suy nghĩ một lúc, Lâm Thời Nghi quay sang nói.

Trợ lý không ai dám phản đối, họ chỉ gật đầu rồi nhanh chóng tản ra tiếp tục công việc của mình.

Lâm Thời Nghi bước ra ngoài, chiếc Porsche bóng nhoáng đang đậu ngoài bãi. Cô khẽ mỉm cười, cảm nhận được sự tự do, thoải mái, không lo lắng gì về chuyện khác- giờ đây điểm đích mà cô muốn đến là Đại Viên.

Cảm giác lái chiếc Porsche trên con đường vắng vẻ, qua những hàng cây xanh mướt, mang đến cho Lâm Thời Nghi một sự thư giãn tuyệt vời. Cô không phải lo lắng về những ánh mắt đổ dồn vào mình, cũng không phải đối diện với những toan tính trong công việc.

Phim trường cách Đại Viên không xa, rất nhanh cô đã đến nơi. Lâm Thời Nghi dừng xe trước cổng. Bảo vệ nhanh chóng ra nhận và cho xe vào tầng hầm.

Lâm Thời Nghi nhìn cánh cổng trước mặt mình cảm thấy vô cùng thoải mái sau một ngày quay phim căng thẳng.

Cô nhấc chân bước vào trong, không hề có sự phòng bị hay cảnh giác nào.

“Con về rồi à?”

Một giọng nữ vang lên trong phòng khách khi thấy Lâm Thời Nghi xuất hiện. Không ai khác là Phó Phu Nhân- mẹ của Phó Thời Dật.

“Thưa mẹ con mới về”

Lâm Thời Nghi mỉm cười thật tươi, đáp lại.

“Vừa quay xong à? Mau đến ngồi nghỉ một chút”

Phó Phu Nhân mỉm cười, quan tâm hỏi thăm con dâu mình.

Bà thật sự rất thích đứa con dâu này. Nhà họ Lâm có hai cô con gái nhưng bà chỉ thật sự yêu thích có mỗi Lâm Thời Nghi.

“Cháu dâu về rồi sao?”

Phó Lão Gia nghe tiếng Lâm Thời Nghi thì nhanh chóng xuống phòng khách. Ông hớn hở khi thấy Lâm Thời Nghi trở về, ánh mắt sáng ngời.

“Ông nội”

Lâm Thời Nghi lễ phép, tiến tới đỡ ông từ trên cầu thang đang xuống.

“Thằng nhóc kia không về cùng con à? Suốt ngày chỉ cắm đầu vào công việc”

Phó Lão Gia vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lâm Thời Nghi, sợ rằng cô phải chịu uỷ khuất.

“Anh ấy giải quyết công việc xong chắc sẽ đến ạ”

Lâm Thời Nghi nhanh chóng thanh minh cho Phó Thời Dật.

“Được được”

Phó Lão Gia cười khẽ, đáp.

Thấy cô có vẻ mệt nên Phó Phu Nhân và Phó Lão Gia bảo cô lên phòng nghỉ ngơi một chút.

Quả thực, Lâm Thời Nghi có chút thấm mệt khi ngâm cơ thể cả buổi trong nước.

Lên đến chiếc giường thân quen, đặt lưng xuống liền ngủ một giấc thật ngon.

Ngoài căn hộ ở khu chung cư Thịnh Thế thì đây là nơi khiến cô yên tâm đặt lưng xuống ngủ nhất.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play