Tuý Biệt Thiên Chi Bất Hoán Sầu
Thiên Đế vốn không vừa mắt chuyện Thanh Thiên Thượng Thần chưa trải qua tình kiếp.
Thượng Thần vốn từ lâu đã độ kiếp, tiếc là lúc đó chỉ trải qua đủ sinh bệnh lão tử, kiếp đó không bái đường thành thân cùng ai càng chưa yêu nữ tử nào, giống in hệt cây cổ thụ vạn năm không nở hoa.
Nhân lúc Mục Tướng Quân, chủ điện Hoà An hạ phàm, Mệnh Cách Chân Quân báo rằng đối phương không có nhân duyên, ở nhân gian độ kiếp chỉ trải qua sinh bệnh lão tử, không thể thăng tiến. Thiên Đế gọi Thượng Thần đến, ngài nói:”Thanh Thiên, Hoà An không có tình kiếp, hắn cần trải qua tình kiếp để thăng tiến, lần trước ngươi độ kiếp cũng không có, thần tiên trên thiên giới đều bận không thể lo liệu chuyện tình kiếp cho ngươi, lần này ngươi đến làm tình kiếp của hắn đi, coi như cho ngươi trải qua tình kiếp”
Thanh Thiên Thượng Thần hay Hoà An Tướng Quân đều là cổ thụ vạn năm không ra hoa. Sắt thép rèn không chịu dãn nở.
Thượng Thần đáp:”Không”
Trong Thiên Giới này, dám nói không đồng ý với Thiên Đế cũng chỉ có hai người. Thiên Hậu là một, Thái Tử là hai. Sau này khi Thượng Thần phi thăng liền thành ba người.
Thiên Đế chán nản nói:”Ngươi được phép giữ lại kí ức, không yêu cũng được, chỉ cần ngươi làm hắn yêu ngươi. Mười năm sau, ngươi có thể quay lại rồi”
Thượng Thần nghe xong nghĩ ngợi giây lát, sau đó gật đầu, ngài nói:”Ta sẽ sắp xếp công việc giao lại cho người dưới mình rồi hạ phàm sau, dù sao cũng không cần đến sớm”
Thiên Đế được chấp thuận, dáng vẻ đổi từ chán nản sang vui mừng mà đáp:”Được, sắp xếp nhanh lên nhé, thời gian dưới nhân gian trôi nhanh lắm”
......................
Thượng Thần hạ phàm vào năm Mục Tướng Quân độ kiếp đã mười sáu.
Thân phận không có, giống như cô nhi.
Y tiến vào kinh thành với thân phần là Minh Huyền Vân.
Kinh thành xa hoa sầm uất, dân chúng rất tốt.
Y bước vào một tửu lâu, chọn vị trí gần bên cạnh cửa sổ, nơi nhìn ra ngoài sẽ nhìn thấy một cây đào.
Gió nhè nhẹ thổi qua, cành đào đung đưa theo gió, cánh hoá thoát khỏi cành mà bay đi.
Tiếng bàn tán của người đến lọt vào tai y, y biết được nơi này gọi là Linh Quốc, hiện tại chỉ còn ba ngày nữa sẽ tiến vào kì thi.
Huyền Vân nâng chén rượu, ngón tay thon dài vuốt ve thành chén rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.
Chỉ một lúc sau, một người vận thanh y đi từ dưới lầu lên, tiến đến trước bàn y, đặt một cuộn giấy xuống rồi nói nhỏ, giọng nói đủ cho y nghe:”Thượng Thần, đây là Thiên Đế bệ hạ lệnh mang đến”
Huyền Vân khẽ gật đầu, sau đó hỏi:”Linh Quốc, là nơi nào?”
Đối phương đáp:”Nơi này....trước đây là Hoa Quốc, Minh gia hoàng thất tuyệt hậu sau hai triều hoàng đế, hoàng đế cuối cùng đã truyền ngôi cho Thừa Tướng Thế Tử Mục Uyên trước khi băng hà”
Chén rượu trong tay y rơi xuống bàn, chiếc chén lăn xuống đất vỡ toang tại chỗ, tiếng vỡ chén kinh động đến xung quanh, bọn họ nhanh chóng nhìn cả hai.
Người kia vội quay đầu kính cẩn nói:”Thứ lỗi thứ lỗi, công tử nhà ta có hơi bất ngờ khi lão gia truyền lệnh bảo ngài ấy ba ngày sau phải đi thi, không đỗ không được về nhà thôi, ngại quá ngại quá”
Sau đó gọi tiểu nhị mang chén rượu khác đến và dọn mảnh vỡ chén rượu ban nãy.
Huyền Vân mở cuộn giấy ra, đọc sơ qua thông tin ghi chép trên cuộn giấy:
“Hoa cổ Quốc, Linh Quốc, Thái Tử đời thứ bảy, Mục Tuẫn, đích trưởng tử của cố Hoàng Hậu và Hoàng Đế, tổ mẫu Lý Hoàng Thái Phi, tổ phụ Vân gia Trấn Quốc Tướng Quân Vân Thành Phong, Thanh mai trúc mã Lưu Như Vân, thư đồng Vân An, năm nay mười sáu, được phong thái tử khi mới sinh ra”
Huyền Vân đưa cuốn trục trong tay cho đối phương rồi nói:”Mua những món đồ cần thiết cho ta, tuỳ tiện tìm một khách điếm để vào, lát nữa đưa ta đến đó, để lại chút bạc rồi hãy đi”
Đối phương gật đầu rồi nhanh chóng rời đi ngay.
Non nửa canh giờ sau, đối phương quay lại, sau khi trả liền rượu liền đưa Huyền Vân rời đi.
Những món đồ cần thiết đã có, chỉ đợi ba ngày sau đi thi.
Ban đêm, hắn ngồi cạnh cửa sổ trong phòng, thần thờ ngồi nhìn về hướng hoàng cung.
Hắn phi thăng đã hơn hai ngàn năm, Minh gia hoàng thất tuyệt hậu, phụ mẫu hắn từ sớm cũng đã không còn, đệ muội cũng đã sớm đi, hậu duệ cũng không còn ai, hắn.....không còn nhà để về nữa.
Trăng đêm nay rất sáng, cũng rất tròn, cũng rất buồn.
Người ban sáng gõ cửa tiến vào. Gã nói:”Thượng thần, Thiên Đế bệ hạ cử người đến làm thị đồng cho người”
Huyền Vân gật đầu bảo:”Biết rồi”
Một nam tử tiến vào, hướng hắn mà hành lễ. Người ban sáng rời đi ngay, cũng không quên đóng cửa lại.
Huyền Vân hỏi gã:”Tên ngươi là gì?”
Nam tử đáp:”Tại hạ là thuộc hạ dưới trướng của ngài, đứng phía bên phải”
Huyền Vân quay đầu nhìn gã sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nói:”Mang đến chút rượu đi, Giang Minh”
Đối phương bàn tay xuất hiện bình rượu, mang đến bên cạnh hắn. Huyền Vân nhận lấy, mở nắp, ngửa cổ mà uống.
Giang Minh lên tiếng hỏi:”Điện hạ, ngài sao thế? Có tâm sự sao?”
Huyền Vân nhìn gã rồi nói:”Ta mất nhà rồi, phụ mẫu ta không còn nữa, đệ muội cũng đi rồi, chẳng còn ai cả”
Giang Minh gật đầu rồi bảo:”Điện hạ, ngài đã không còn trẻ nữa, dung mạo vẫn là mười tám nhưng tuổi của ngài đã hơn hai ngàn tuổi rồi, bệ hạ và nương nương không phải thần không có thọ mệnh như ngài, điện hạ và công chúa cũng chỉ là phàm nhân mà thôi”
Huyền Vân im lặng rất lâu, hắn nói:”Đáng lẽ nên ở lại với họ lâu một chút hoặc đến gặp họ lần cuối, đáng tiếc là ta cái gì cũng không biết, chỉ mãi ở lại Thiên Giới, đến khi ta độ kiếp quay về ta cũng không đến tìm họ được, đến nay quay lại, cảnh vật xưa cũ đã không còn”
Updated 22 Episodes
Comments