[HieuDuong]Mật Ngọt Ở Quán Bar~

[HieuDuong]Mật Ngọt Ở Quán Bar~

Chap1:Ly rượu và lần gặp gỡ định mệnh!

_____
Phạm Nguyệt Ánh- Vợ Hiếu
Phạm Nguyệt Ánh- Vợ Hiếu
Anh không về nhà ăn tối à?
Minh Hiếu buông chiếc cà vạt xuống ghế, ánh mắt mệt mỏi nhìn người phụ nữ đang khoanh tay trước ngực. Trong căn nhà rộng lớn và lạnh lẽo ấy, giọng cô ta vang lên đều đều như một bản nhạc không còn giai điệu.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tôi đã nói là có cuộc họp quan trọng.
Phạm Nguyệt Ánh- Vợ Hiếu
Phạm Nguyệt Ánh- Vợ Hiếu
Lúc nào anh cũng có họp! Hay là ngoài họp hành, còn có cái khác nữa?
Tiếng nói sắc lạnh, ánh mắt hoài nghi - mọi thứ quá quen thuộc trong cuộc hôn nhân này. Minh Hiếu im lặng. Anh không muốn tranh cái, nhưng im lặng chẳng giúp mọi thứ tốt hơn.
Phạm Nguyệt Ánh- Vợ Hiếu
Phạm Nguyệt Ánh- Vợ Hiếu
Nếu anh không muốn giữ cái gia đình này nữa, thì cứ nói!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tôi chưa từng có cảm giác mình đang sống trong gia đình.
Câu nói ấy cắt ngang không khí như lưỡi dao lạnh. Người phụ nữ sững người, ánh mắt ngấn nước, nhưng Hiếu đã quay đi.
Mười phút sau, chiếc xe Maybach lao đi trong đêm, bỏ lại phía sau căn biệt thự không còn là tổ ấm.
𝘼𝙣𝙝 𝙘𝙝𝙞̉ 𝙢𝙪𝙤̂́𝙣 𝙩𝙞̀𝙢 𝙣𝙤̛𝙞 𝙣𝙖̀𝙤 đ𝙤́ 𝙘𝙤́ 𝙩𝙝𝙚̂̉ 𝙠𝙝𝙞𝙚̂́𝙣 𝙗𝙖̉𝙣 𝙩𝙝𝙖̂𝙣... 𝙩𝙝𝙖̂́𝙮 𝙙𝙚̂̃ 𝙩𝙝𝙤̛̉.
"𝑽𝒆𝒍𝒗𝒆𝒕" - cái tên lên trong trí nhớ như một lời mời gọi. Quán bar sang trọng giữa trung tâm thành phố, nơi ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc jazz len lỏi vào từng nhịp thở.
Hiếu bước vào.
Mùi rượu, khói thuốc, tiếng cười nói vang vọng. Anh chọn một góc VIP, không định uống nhiều - chỉ muốn yên tĩnh. Nhưng ánh mắt anh dừng lại ngay khi một nhân viên tiến tới bàn mình.
Cậu thanh niên mặc sơ mi trắng, hơi bó sát, vạt áo kéo cao hờ hững để lộ thắt lưng và chút da thịt ở eo. Gương mặt sáng, đôi mắt cong cong đầy tinh nghịch, nụ cười chẳng giống ai.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chào anh, dùng gì ạ?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không biết nữa...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không biết? Hay để em pha cho anh một ly "Forget Me Not"? Rượu dành cho những người... muốn quên gì đó mà không thể.
Hiếu nhíu mày. Cậu nhóc này - quá tự nhiên, quá tự tin.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tên em là gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đăng Dương. Nhưng mọi người ở đây gọi em là Dương Dương họăc Tiểu Dương. Anh muốn gọi gì cũng được, miễn là... nhớ bo thêm chút~.
Cậu nháy mắt một cái, thật lém lỉnh.
Minh Hiếu bất giác bật cười, nhẹ và ngắn, như thế cả ngày dài mệt mỏi vừa rồi bị cậu bé trước mặt "bóp vụn" thành một ly cocktail.
Dương xoay người đi pha rượu, bước chân nhẹ như mèo. Hiếu vẫn nhìn theo - không phải kiểu nhìn đàn ông nhìn "gái phục vụ", mà như thể anh đang nhìn một cơn gió lạ vừa cuốn qua đời mình.
𝙆𝙝𝙤̂𝙣𝙜 𝙢𝙖̀𝙪 𝙢𝙚̀. 𝙆𝙝𝙤̂𝙣𝙜 𝙜𝙞𝙖̉ 𝙩𝙖̣𝙤. 𝙆𝙝𝙤̂𝙣𝙜 đ𝙤̀𝙞 𝙝𝙤̉𝙞. 𝘾𝙝𝙞̉ 𝙡𝙖̀... 𝙩𝙝𝙪́ 𝙫𝙞̣. 𝙑𝙖̀ 𝙘𝙤́ 𝙘𝙝𝙪́𝙩 𝙜𝙞̀ đ𝙤́ 𝙠𝙝𝙞𝙚̂́𝙣 𝙖𝙣𝙝 𝙠𝙝𝙤̂𝙣𝙜 𝙧𝙤̛̀𝙞 𝙢𝙖̆́𝙩 đ𝙪̛𝙤̛̣𝙘.
Dương quay lại, đặt ly lên bàn, rồi ngồi thấp xuống cạnh ghế anh, nghiêng đầu:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh có vẻ buồn, vợ giận à!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ly hôn chắc đỡ phiền hơn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thế thì... chúc mừng anh. Có vẻ như từ hôm nay, anh có thể uống rượu với em thường xuyên hơn rồi.
Câu nói như thể một chiếc lưỡi dao nhỏ, nhẹ nhàng cắt một vết trên tim Hiếu - nhưng thay vì đau, anh lại thấy...𝘵𝘩𝘰𝘢̉𝘪 𝘮𝘢́𝘪 đ𝘦̂́𝘯 𝘬𝘪̀ 𝘭𝘢̣.
𝙑𝙖̀ 𝙘𝙤́ 𝙡𝙚̃... 𝙡𝙖̂̀𝙣 𝙘𝙪𝙤̂́𝙞 𝙖𝙣𝙝 𝙘𝙝𝙞̉ đ𝙚̂́𝙣 𝙗𝙖𝙧 đ𝙚̂̉ "𝙜𝙞𝙖̉𝙞 𝙠𝙝𝙪𝙖̂𝙮". 𝙇𝙖̂̀𝙣 𝙨𝙖𝙪, 𝙖𝙣𝙝 𝙨𝙚̃ đ𝙚̂́𝙣 𝙫𝙞̀ 𝘿𝙪̛𝙤̛𝙣𝙜.
𝙀𝙣𝙙

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play