[JiHang//Cực Hàng] Rung Động...
Chương 1:
Tả Hàng, một cậu bé vừa mới trải qua cuộc thi chuyển cấp. Trong khi bạn bè đều hẹn nhau đi du lịch mùa hè, thì cậu lại phải chia tay với mọi người. Bây giờ, cậu trước tiên phải tìm thấy ngôi nhà tương lai của mình trong một năm tới.
Bởi vì mẹ cậu phải đi công tác nước ngoài, nên đã tạm thời sắp xếp cậu đến ở nhờ nhà dì Thành, bạn tốt của mẹ cậu.
Tả Hàng-cậu
//Tay kéo vali.//
Tả Hàng-cậu
Ừm...//nhìn tờ giấy ghi địa chỉ// Nên đi bên này nhỉ?
Tả Hàng-cậu
Chắc là đi về phía trước.
Tả Hàng-cậu
Wow, khu nhà này to quá. //sáng mắt//
Tả Hàng-cậu
//Giật mình.// Tao chỉ đi ngang mày thôi mà! Sao mày lại sủa tao!
Tả Hàng-cậu
Ơ? //nhìn thấy khung cảnh bên cạnh//
Tả Hàng-cậu
Wow! Cảnh sắc thật là đẹp! //trầm trồ//
Tả Hàng-cậu
?? "Tiếng khóc của trẻ con?"
Tả Hàng-cậu
"Quả nhiên mình không nghe nhầm." //tiến lại gần//
Tả Hàng-cậu
//Cúi người quỳ xuống.// Bạn nhỏ à, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tả Hàng-cậu
Em đi lạc sao?
Doãn Thiên
Hức...bé cún của em...
Doãn Thiên
Bị người ta chơi ác...đang ở trên cây, không xuống được...
Doãn Thiên
Đà Đà, ngoan! Mày mau nhảy xuống đây. Tao sẽ đỡ lấy mày mà.
Tả Hàng-cậu
Cao quá, bé cún vẫn còn nhỏ...huống hồ cũng rất nguy hiểm nữa.
Tả Hàng-cậu
//Vỗ nhẹ đầu cậu bé.// Đừng lo. Anh sẽ ôm bé cún của em xuống.
Trương Cực-anh
Quản lý, cho em mượn cái thang này nhé, lát nữa em sẽ trả lại.
- Được, không cần vội đâu.
Trương Cực-anh
//Rời đi.//
Doãn Thiên
Anh...Anh ơi, anh mau xuống đi!
Doãn Thiên
Chúng ta sẽ nghĩ cách khác. //hoảng sợ//
Tả Hàng-cậu
Không sao đâu.
Tả Hàng-cậu
"Còn thiếu chút nữa."
Tả Hàng-cậu
//Đang ngồi trên nhánh cây, tay cố gắng với tới bé cún.//
Tả Hàng-cậu
//Với tay ra.// Nào, Đà Đà, qua đây nào.
Doãn Thiên
Anh ơi, nguy hiểm lắm! Anh mau xuống đi!
Trương Cực-anh
//Đi tới.// ??
Trương Cực-anh
//Nhìn trên cây, giật mình.//
Trương Cực-anh
Đang làm gì vậy!??
Tả Hàng-cậu
!!? //Giật mình.//
Tả Hàng-cậu
//Trượt chân.//
Tả Hàng-cậu
Á!? "Tiêu rồi. Té xuống mất thôi."
Tả Hàng-cậu
//Cố gắng với tay tới phía trước nhưng lại cầm trúng quần áo.//
Tả Hàng-cậu
Áaa..!!!!!! //nhắm chặt mắt, người rơi xuống//
Tả Hàng-cậu
//Tay ôm chặt bé cún.//
Tả Hàng-cậu
Ư...//nhắm mắt//
Tả Hàng-cậu
A! Đà Đà, nhóc không sao chứ?
Tả Hàng-cậu
Tốt quá rồi. //cười//
Trương Cực-anh
Làm phiền chút.
Trương Cực-anh
Cậu đè trúng tôi rồi.
Trương Cực-anh
Hét cái gì mà hét? 💢
Trương Cực-anh
Người đau là tôi mới đúng chứ. 💢
Phải, là Trương Cực làm bệ đệm cho Tả Hàng đó.
Trương Cực-anh
Trèo lên cao, biện pháp không an toàn như vậy.
Trương Cực-anh
Té xuống, cậu còn muốn một đứa con nít giúp mình gọi 113 sao? //lạnh, nhíu mày//
Tả Hàng-cậu
Xin lỗi...lần sau không dám nữa.
Tả Hàng-cậu
"Ánh mắt cậu ấy hung dữ quá..."
Tả Hàng-cậu
//Vô tình nhìn trúng chiếc thang phía sau.//
Tả Hàng-cậu
"Hể? Cậu ấy đặc biệt đem thang tới để cứu bé cún ư?"
Doãn Thiên
Anh ơi!! Hai người không sao chứ? //chạy lại//
Tả Hàng-cậu
Con cún cũng không sao.
Doãn Thiên
//Ôm chặt bé cún.// Đà Đà, mày xuống được rồi.
Doãn Thiên
//Nhìn anh.// Cũng may có anh đỡ lấy anh ấy.
Doãn Thiên
Anh có bị thương không ạ? Có chỗ nào khó chịu không?
Tả Hàng-cậu
//Nhìn anh.// "Quả thật, cũng may là cậu ấy xuất hiện. Bằng không bây giờ tình huống sẽ thật sự rất tồi tệ."
Trương Cực-anh
//Xoa đầu cậu bé, cười nhẹ.//
Trương Cực-anh
Anh không sao, cún con cũng không bị thương. Nên em nín đi nhé.
Doãn Thiên
Ưm...cảm ơn hai anh ạ.
Tả Hàng-cậu
..."Là một người dịu dàng ư?"
Doãn Thiên
Đúng rồi, anh ơi. //nhìn cậu//
Doãn Thiên
Trên tay anh quấn cái gì thế ạ?
Tả Hàng-cậu
Hể? Sao lại có cái này? //dơ tay lên nhìn//
Tả Hàng-cậu
Đây là cái gì vậy?
Là...nội y vận động. Lúc nãy khi rơi xuống cậu đã vô tình tóm lấy.
Trương Cực-anh
... //Nhíu mày.//
Trương Cực-anh
//Áp điện thoại lên tai.//
Trương Cực-anh
Alo? Chú cảnh sát ạ, ở đây có một kẻ trộm đồ nội y rất khả nghi.
Doãn Thiên
?? //Ngơ ngác.//
Tả Hàng-cậu
!!??? Không!? Tớ không phải, nghe tớ giải thích đã!!
Trương Cực-anh
Cậu trai này...thích thì theo đuổi chứ, sao có thể lấy trộm đồ của người ta như vậy?
Tả Hàng-cậu
Không phải như thế!! Tớ không có lấy đồ của người ta. Đây là hiểu lầm!
Trương Cực-anh
//Nắm tay cậu bé.// Bạn nhỏ, mau đi thôi. Nơi này không thể ở lâu được.
Tả Hàng-cậu
Nói bậy bạ gì đó!!!
Tả Hàng-cậu
"Trời ạ. Dịu dàng cái quái gì, mình đúng là mù mà."
Tả Hàng-cậu
"Hoàn toàn không nghe mình giải thích luôn. Thật là...xui xẻo quá đi."
Tả Hàng-cậu
//Thở dài. Đứng dậy kéo vali đi hướng ngược lại với anh.//
Trương Cực-anh
//Hơi quay đầu lại nhìn.//
Trương Cực-anh
//Nhìn vali trên tay cậu. Trầm ngâm.//
Tả Hàng-cậu
//Đứng trước một căn nhà đẹp đẽ.//
Tả Hàng-cậu
Cuối cùng...cũng tới rồi. Chính là ở đây.
Tả Hàng-cậu
//Nhấn chuông.//
Tả Hàng-cậu
"Gặp tên con trai kia làm cho tâm trạng mình lộn xộn hết cả lên..."
Tiếng chuông cửa đã vang lên vài lần. Nhưng không có ai phản hồi.
Tả Hàng-cậu
Kỳ lạ ..Không có người mở cửa.
Trương Cực-anh
//Đi tới.// Không cần ấn nữa. Dì Thành đi ra ngoài rồi.
Tả Hàng-cậu
?? //Nhìn sang người bên cạnh.//
Trương Cực-anh
Tôi mở cửa cho cậu.
Tả Hàng-cậu
... //Xịt keo.// "Là cái cậu khi nãy mà."
Tả Hàng-cậu
Xin hỏi, cậu là...
Trương Cực-anh
//Mở cửa.//
Tả Hàng-cậu
"Cửa được mở ra rồi kìa."
Tả Hàng-cậu
Thật ngại quá. Tớ muốn hỏi chút. Ở đây có phải nhà của Thành Tịnh Nhữ...nhà của Dì Thành không?
Trương Cực-anh
Đây là nhà của tôi.
Tả Hàng-cậu
"Nhà dì Thành...có con trai sao?"
Tả Hàng-cậu
Em tên là Tả Hàng. Làm phiền mọi người rồi...
Trương Tuấn Hào-anh
Anh là Trương Tuấn Hào. Gọi Hào Ca là được rồi.
Trương Tuấn Hào-anh
//Chỉ anh.// Còn cậu ấy là Trương Cực, em trai anh.
Trương Tuấn Hào-anh
Chào em. //cười nhẹ//
Tả Hàng-cậu
Chào...hai anh.
Tả Hàng-cậu
"Dì Thành ơi...dì đang ở đâu vậy?"
Trương Tuấn Hào-anh
Vừa tới nên có thể em vẫn còn nhiều thứ chưa quen, từ từ thích ứng rồi sẽ tốt thôi.
Trương Tuấn Hào-anh
Sau này anh có thể gọi em là Hàng Hàng không?
Tả Hàng-cậu
Đương...Đương nhiên rồi ạ.
Trương Tuấn Hào-anh
//Mỉm cười.//
Tả Hàng-cậu
"Anh ấy ôn hoà quá..."
Trương Cực-anh
Em sắp phải đi rồi. Đi đến chỗ Vũ Hàm.
Tả Hàng-cậu
"So với tên đáng ghét này hoàn toàn không giống tí nào."
Trương Tuấn Hào-anh
Học bổ túc cho kỳ thi khai giảng sao? Tối nay không về ư?
Trương Cực-anh
Em sẽ không về.
Trương Cực-anh
Trước khi đi tôi phải nói một chuyện. //nhìn cậu//
Trương Cực-anh
Đừng có động lung tung đồ trong nhà đấy. Người mới đến. //lạnh//
Tả Hàng-cậu
Ai thèm động chứ! 💢
Tả Hàng-cậu
"Đúng là tên chuyên làm cho người ta tức mà."
Tả Hàng-cậu
"Mình đã tự giới thiệu rồi mà không thể gọi tên người ta một cách đàng hoàng à?"
Trương Tuấn Hào-anh
Khụ...haha... //cười//
Trương Tuấn Hào-anh
Em đừng để bụng. Thật ra Tiểu Cực rất dễ gần, cho một chút thời gian để làm quen là em ấy sẽ không như vậy nữa đâu.
Tả Hàng-cậu
Vâng...//cười nhẹ//
Tả Hàng-cậu
"Hào Ca dịu dàng ghê...Ở chung với anh ấy cảm giác thật thoải mái."
Trương Tuấn Hào-anh
Anh dẫn em lên phòng.
Tả Hàng-cậu
Vâng ạ. //đứng dậy//
Trương Tuấn Hào-anh
Phòng của chúng ta đều ở lầu hai, đi theo anh.
Trương Tuấn Hào-anh
Phòng của Cực ở cạnh em, còn phòng anh thì đối diện phòng Cực.
Trương Tuấn Hào-anh
Có chuyện gì cũng có thể phối hợp với nhau. Em mở cửa xem thử phòng của mình đi.
Tả Hàng-cậu
Vâng. Thật mong đợi. //mở cửa//
Tả Hàng-cậu
Wow~ Rộng rãi quá.
Trương Tuấn Hào-anh
Hành lý, bưu kiện đều ở đây cả. Chỉ cần dọn dẹp một chút thì tối nay có thể ở rồi.
Tả Hàng-cậu
Vâng ạ. Cảm ơn anh.
Trương Tuấn Hào-anh
Có cần giúp gì thì cứ gọi anh nhé. //rời phòng//
Tả Hàng-cậu
//Đi lại gần cửa sổ.//
Tả Hàng-cậu
Thật tốt, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy bầu trời.
Comments