[DUONGKIEU] Phủ Nhà Trần!!
CHƯƠNG 1: GẢ ĐỂ GẦN CHÀNG
Ở cái Phủ này không ai là không biết đến nhà Trần. Họ là người có quyền lực.
Ai cũng sợ họ vì đơn giản là họ giàu họ chức cao quyền lớn nên không ai dám đụng vào .
Không ngoại lệ, Thanh Pháp cô là cô gái xui xẻo được gã vào nhà TRẦN.
Gia đình cô thuộc loại gia đình không giàu có, gia đình cô nhờ vào Hàn Tịch ( Ông này là người có quyền lực nhất phủ và là bà của Hằng,Khôi,Như,Dương) để đi lên nên rất tâm phục khẩu phục nhà Hàn Tịch
À nhà Dương có 4 anh chị em. Lệ Hằng lớn nhất rồi tới Minh Khôi thứ 2 rồi đến Đăng Dương và cuối cùng là Tâm Như
Trần Lệ Hằng ( chị cả)
Dương, mai là ngày cưới rồi. Còn không chịu nói gì với người ta sao?
Trần Đăng Dương
Chuyện hôn sự, không phải ta quyết. Mẫu thân nói, phụ thân gật, là định rồi
Trần Minh Khôi (anh hai)
Người cưới là Thanh Pháp. Cô ấy đâu phải người dưng...
Trần Tâm Như (em út)
Anh Dương... Chị ấy thật sự rất thương anh mà. Từ bé đến lớn, ngoài anh ra, chị ấy chẳng để tâm ai
Trần Lệ Hằng ( chị cả)
Biết mà vẫn im? Vẫn để người ta bước vào phủ Trần làm vợ sinh con nối dõi?
Trần Đăng Dương
Chức phận là thứ không thể từ chối
Trần Tâm Như (em út)
Nhưng tình cảm đâu phải vậy?
Mẹ Pháp
Con gái à... Mai là đại hôn. Ngủ sớm đi cho khỏe
Nguyễn Thanh Pháp
Không mẹ ạ. Con chỉ... Hơi buồn
Mẹ Pháp
Pháp à, con thương nó từ khi mười hai tuổi. Ta biết. Nhưng giờ bước vào phủ Trần... Con phải biết giữ mình
Nguyễn Thanh Pháp
Con biết mà. Con sẽ không khóc. Con sẽ ngoan. Sẽ là một người vợ tốt. Sẽ sinh cháu nối dõi cho họ Trần. Vì... Đó là cách duy nhất còn được ở bên anh ấy
Tuyết Giao ( mẹ)
Tất cả đã chuẩn bị ổn thoả cho ngày mai. Không được phép có sơ suất
Hàn Tịch (cha)
Phu nhân, đứa nhỏ Thành Pháp đó... Nó có lại lịch rõ ràng chứ?
Tuyết Giao ( mẹ)
Là con nhà danh giá. Lại hiền lành, dễ dạy. Hợp làm dâu trưởng phủ ta
Hàn Tịch (cha)
Chỉ cần nó biết vai biết phận, không xen vào chuyện lớn nhỏ trong phủ, thì được
Tuyết Giao ( mẹ)
Chuyện gù đến cũng phải đến. Đăng Dương năm nay đã hai mươi lăm. Đã đến lúc gánh vác chuyện huyết mạch
Trần Minh Khôi (anh hai)
Mày thật sự không yêu cô ấy sao?
Trần Đăng Dương
Có lẽ... Em từng. Nhưng bây giờ, không thể
Trần Minh Khôi (anh hai)
Sao lại không thể?
Trần Đăng Dương
Vì em không có quyền
Trần Tâm Như (em út)
Chị Pháp mặc đẹp quá... Giống tiên nữ luôn đó
Trần Lệ Hằng ( chị cả)
Đẹp thì có ích gì... Ánh mắc thằng Dương vẫn lạnh như băng
Nguyễn Thanh Pháp
Chào mọi người
Trần Minh Khôi (anh hai)
Cô ổn không?
Nguyễn Thanh Pháp
Ổn. Ta gả vào phủ Trần, là điều đã định. Là vinh hạnh
Trần Lệ Hằng ( chị cả)
Không cần nói lời khách sáo với ta
Trần Tâm Như (em út)
Chị... Chị có muốn bỏ chạy không?
Nguyễn Thanh Pháp
Không đâu. Cả đời ta chỉ muốn đứng cạnh một người. Nếu phải đổi lấy bằng danh phận, ta cam lòng
Trần Đăng Dương
Mệt rồi sao? Ngủ đi
Nguyễn Thanh Pháp
Chàng... Không nhìn thiếp một lần?
Trần Đăng Dương
Ta cưới nàng... Là vì cha mẹ. Không hơn
Nguyễn Thanh Pháp
Thiếp biết
Trần Đăng Dương
Vậy thì đừng mong gì khác. Ta không cần nàng phải thương, cũng không cần nàng phải đau
Nguyễn Thanh Pháp
Nhưng thiếp vẫn thương, thì sao?
Nguyễn Thanh Pháp
Nếu thiếp sinh được một đứa con, chàng có thương nó không?
Trần Đăng Dương
Nếu là huyết mạch Trần gia, ta sẽ có trách nhiệm
Nguyễn Thanh Pháp
Vậy... Đủ rồi. Chỉ cần có chút gì thuộc về chàng, thiếp nguyện lòng
Nguyễn Thanh Pháp
Ổn mà mẹ. Hôm nay con được ngồi cùng chàng. Ngay cả khi ánh mắt chàng chẳng thuộc về con
Mẹ Pháp
Pháp à... Có những thứ càng cố giữ,càng đau đấy con
Nguyễn Thanh Pháp
Con không muốn giữ. Con chủ muốn ở bên . Chỉ cần như vậy... Là đủ rồi
Tuyết Giao ( mẹ)
Thanh Pháp ngoan. Đúng là biết điều
Hàn Tịch (cha)
Hy vọng sớm mang thai. Trần gia không thể không có người nối dõi
Tuyết Giao ( mẹ)
Chỉ cần đứa bé ra đời... Thì mọi thứ đã thành
Lệ Hằng - Minh Khôi - Tâm Như
Trần Tâm Như (em út)
Em thấy chị Pháp gầy đi nhiều lắm...
Trần Lệ Hằng ( chị cả)
Không chỉ là gầy. Là đau
Trần Minh Khôi (anh hai)
Đăng Dương... Đâu phải người vô tâm. Nhưng Đăng Dương bị ép sống theo một lối đã định sẵn
Trần Tâm Như (em út)
Vậy còn chị Pháp? Chị ấy cũng bị ép... Nhưng chị ấy lại chọn yêu. Chị ấy chọn đau
Trần Đăng Dương
Nàng bệnh sao?
Nguyễn Thanh Pháp
Chỉ là cảm mạo. Không sao đâu
Cảm mạo là cách nói theo kiểu cổ trang nhã của từ cảm lạnh hoặc bị lạnh trúng gió, thường chỉ bệnh nhẹ như:
Sốt nhẹ
Nhức đầu
Hắt hơi, sổ mũi
Đau họng chút ít
Trong văn cổ trang, người ta thường dùng từ “cảm mạo” thay vì nói thẳng là “bị bệnh” hay “bị cảm”, nghe vừa nhã nhặn vừa đúng thời
Trần Đăng Dương
Gần đây... Ta thấy nàng không ăn bao nhiêu
Nguyễn Thanh Pháp
Là vì... Ta mơ nhiều
Nguyễn Thanh Pháp
Mơ thấy chàng gọi tên ta. Một lần thôi... Cũng được
Trần Đăng Dương
... Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
... Cảm ơn chàng
Comments