Người Đi Tìm Ánh Sáng Cho Các Oan Hồn
2 giờ sáng.
"Anh ơi! Em lạnh lắmmm...!"
Triệu Cường bật dậy giữa đêm. Đã hơn một năm nay kể từ ngày anh về Đội trọng án, đêm nào Triệu Cường cũng nghe tiếng gọi xé lòng của một cô gái. Triệu Cường ngồi bần thần một hồi lâu, lau đi vệt mồ hôi vừa lăn dài xuống má, anh với tay vặn sáng chiếc đèn ngủ.
Anh châm điếu thuốc. Trong làn khói trắng đục lượn lờ, anh như thấy cái bóng trắng đứng ở cuối giường, gương mặt đẫm nước mắt đau khổ nhìn anh.
"Cô là ai? Có oan khúc gì báo mộng cho tôi biết!" Anh nhìn chằm chằm vào bóng trắng.
Bóng trắng đó chỉ lặng lẽ đứng im. 3 giờ sáng, theo tiếng gà gáy tan mất theo làn khói thuốc. Triệu Cường thức luôn tới sáng.
22 giờ.
Kết thúc cuộc họp tác chiến. Triệu Cường rời khỏi Phòng cảnh sát Hình sự trong cơn mưa tầm tã. Anh nhét tập tài liệu vào bên trong áo, chạy nhanh ra nhà xe.
"Mưa đang lớn đó Cường!" Thượng tá Hoàng Sơn, Trưởng Phòng cảnh sát hình sự Công an tỉnh A nhìn ra bầu trời tối sầm nói với viên cảnh sát trẻ: "Không ấy, ở lại nhà anh, sáng mai về sớm!"
Triệu Cường nhìn trời, kính cẩn bắt tay đàn anh: "Dạ, em về luôn, mai tác chiến sớm!
Hẹn anh dịp khác, anh em ta tâm sự xuyên đêm!" Nói thì nói vậy thôi, chứ cánh lính trong Đội trọng án như các anh rất hiếm khi nhàn rỗi để hàn huyên thế sự.
Triệu Cường lên xe. Chiếc SUV lao vào màn mưa. Cơn mưa rừng càng lúc càng lớn, chớp rạch sáng một vùng trời, tiếng sấm nổ rền vang mặt đất.
Tỉnh A cách tỉnh nhà hơn 130 kilomet. Qua hết ranh giới nội thành, chiếc SUV đổ đèo Cù Mã. Mưa to, hai cần gạt nước chạy hết công suất vẫn không thể lau kịp nước mưa đổ xuống kính chắn gió. Trong ánh điện nhập nhèm chìm trong cơn mưa rừng, một tia chớp vụt sáng. Trong khoảnh khắc ánh sáng bừng lên sáng choang đó, anh thấy một cô gái mặc áo dài trắng che dù vẫy tay xin quá giang.
Mưa to như thế này, một cô gái còn lang thang ngoài trời...Triệu Cường phanh xe, xi nhan, tấp vào lề.
Anh nhoài người mở cửa.
Cô gái cúi đầu cảm ơn, bước lên xe. Ngay tức thì một luồng tà khí lạnh lẽo ập vào xe. Triệu Cường nhìn chằm chằm cô gái.
Đôi mắt không cân xứng sắc sảo của anh lập tức nhận ra: cô gái vừa lên xe chỉ là một âm hồn ma nữ.
Anh thoáng giật mình...vì nhận ra ma nữ này tựa giống cái bóng trắng về đứng ở cuối giường anh than khóc hằng đêm.
Chuyện anh có khả năng nhìn thấy ma không phải lần một lần hai. Trước đó, cùng anh em đi đánh án nằm phục kích ở một khu mộ, anh thấy các ông các bà ở đó ngồi nói chuyện rôm rả đến tàn canh. Đến khi rút về đội, hỏi người anh em đi cùng thì anh ấy bảo chẳng thấy ai ngoài tên bán ma túy lẻn vào ngôi mộ hoang lấy hàng.
Hay có lần, bơi qua đoạn sông vắng, anh thấy người đàn bà ngồi giặt áo bên kia bờ. Lúc anh đến nơi...người ấy không còn ở đó nữa.
Vài lần như vậy...Triệu Cường thành quen. Phương châm của anh: Đường ta ta đi, đường người người bước, việc ai nấy làm.
Triệu Cường châm điếu thuốc, nhả khói nhìn ra màn mưa. Mưa to như thế này...bảo người ta xuống xe cũng tội. Rủi làm phật lòng...xe anh chưa xuống hết đèo bỗng dưng anh buồn ngủ hay xe mất phanh, rơi xuống vực thì toang.
Cô gái bên ghế phụ. Không, phải gọi đúng là hồn ma nữ bên ghế phụ vẫn ngồi im. Thỉnh thoảng liếc trộm sang phía anh. Có lẽ, cô biết ơn anh vì đã cho cô trú mưa nên cũng chẳng nỡ làm gì hù anh.
1giờ sáng, cơn mưa rừng ngớt dần, rồi tạnh hẳn, người ngồi ở ghế lái nhìn anh giây lát, rồi xuống xe.
Triệu Cường cứ ngỡ...cuộc gặp hy hữu này chỉ dừng lại ở đó. Cô đi về nơi cô muốn, anh tiếp tục cuộc hành trình về đơn vị của anh.
Tuy nhiên, xe vừa lên ga, anh còn chưa kịp nhích milimet nào, phía đầu xe bỗng từ đâu nhảy ra một con hươu sao nhỏ đứng chắn lối. Nó nhìn anh chăm chú qua kính chắn gió. Trong ánh đèn xe chiếu rọi, Triệu Cường phát hiện đôi mắt hươu sao ướt đẫm nước. Ánh mắt nhìn anh da diết như muốn cầu cứu.
Thấy anh vẫn ngồi im trên xe, nó cúi đầu khuỵu hai chân trước xuống đường.
Triệu Cường mở cửa, xuống xe. Còn cách ba bước chân, con hươu sao vụt chạy qua bên kia con dốc. Có lẽ, nó muốn anh đi theo nên sang bên đó rồi, nó đứng lại đợi. Đôi mắt đau đáu nhìn về bên này mang theo một lực hút khó cưỡng.
Triệu Cường như bị thôi miên đi về phía nó. Băng qua mặt đường còn ướt đẫm nước, anh theo bóng con hươu đi sâu vào cánh rừng. Sau trận mưa, lá cây đẫm nước làm ướt mèm bộ cảnh phục.
Trong ánh sáng tờ mờ hắt ra từ chiếc đèn pin nhỏ, bóng con hươu sao đang chạy trước mặt anh chợt mất hút vào một tảng đá lớn cạnh cây thông già.
Triệu Cường quật pin nhìn xung quanh. Đến khi nhìn lại tảng đá, anh thất kinh....
Một khối thịt không thân dưới, khuôn mặt đẫm máu, tóc tai rũ rượi, ngồi thù lù trên phiến đá mở to đôi mắt đỏ lòm trừng vào mặt anh.
Á...áaaaaaa
Triệu Cường sợ chết khiếp ngất luôn bên phiến đá.
Trong mơ màng anh nghe tiếng ai kêu cứu giữa tịch liêu: "Làm ơn cứu tôiiiiiii!"
Updated 24 Episodes
Comments
Phạm Nhung
Chúc mừng ra truyện mới hén/Rose//Rose//Rose//Joyful/
2025-04-17
2
Phạm Nhung
chộ ôi ra truyện mới hồi nào thía/Blush/, ra âm thầm lặng lẽ, sao dạo này mê thể loại âm hồn dữ ha
2025-04-17
1
Gió( Mị có vẽ truyện kinh dị)
Tui thích truyện ma lắm á mà không tìm được cái hợp gu rùi tự viết mà acc này không có viết viết acc khác mà bị lười được đúng 1 chap:)))
2025-04-17
1