Sau khi ăn no,cậu lại chống gậy đứng lên,đi đến rồi đưa tờ tiền cho chủ quán.Song ông chủ không nhận ngay,nhìn tờ tiền nhàu nát trong tay cậu,rồi nhìn lại gương mặt lấm lem,ánh mắt mờ đục cùng thân thể gầy gò kia
“…Giữ lại đi”.Giọng ông khàn khàn,như gió lùa qua cổ họng:“Coi như tao mời”
Cậu sững người,bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa tiền ra phía trước.Dường như cậu không hiểu lời ông chủ vừa nói,hoặc có thể…cậu không dám tin
Vài giây trôi qua,cậu mới khẽ nghiêng đầu,đôi môi khô khốc mấp máy những tiếng ú ớ vô nghĩa.Không phải là lời,chỉ là âm thanh phát ra từ cổ họng,như thể đang cố hỏi lại:Thật sao?
Ông chủ nhìn thấy sự lưỡng lự và bối rối ấy trong từng cử động của cậu,liền chép miệng một tiếng:“Đã nói là tao mời thì cứ cầm lấy.Mày mà còn đưa nữa tao quăng ra ngoài bây giờ”
Cậu vội rụt tay lại,ôm chặt tờ tiền vào lòng như một món bảo bối,rồi cúi gập người,dập đầu nhẹ mấy lần như thay cho lời cảm ơn
Ông chủ thở dài,giả vờ quay đi,tránh ánh nhìn của cậu:“Được rồi,đi đi,trời tối rồi đó”
Cậu lại cúi đầu một lần nữa,rồi chầm chậm xoay người,chống gậy bước ra khỏi quán ăn nhỏ.Bên ngoài,gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn,mang theo mùi mưa nồng nặc sắp trút xuống
Cậu chầm chậm đi,men theo mép đường,cây gậy dò đường cộc cộc va vào mặt đất,tìm kiếm nơi để có thể ngủ qua đêm
Đột nhiên cậu nghe thấy có hai người bước tới,cùng lúc một giọng trẻ con vang lên:“Ba ơi,ba ơi!Người kia…người kia không có mắt kìa!Người đó bị mù phải không ba?”
Tiếng nói non nớt vang lên giữa không gian lặng gió,mang theo sự tò mò ngây thơ của một đứa trẻ
Cậu giật mình,đứng khựng lại,đầu khẽ nghiêng sang hướng phát ra âm thanh
“Suỵt,kệ người ta đi,không liên quan đến chúng ta đâu.Mau đi thôi,con không nên tiếp xúc với những người như vậy đâu”
Cậu đứng lặng,bàn tay khẽ siết chặt cây gậy trong tay
Không nên tiếp xúc với những người như vậy…là “những người như vậy”…
Cậu không biết mình đã nghe bao nhiêu lần câu nói đó.Dù vậy lời nói đó lúc nào cũng như tiếng sét đánh giữa trời quang,vang vọng mãi trong trí nhớ của cậu
Cậu chẳng biết rốt cuộc mình khác biệt đến mức nào,cũng không rõ tại sao mọi người lại luôn dùng ánh mắt sợ hãi,tránh né,hoặc thương hại để nhìn mình
Mưa bắt đầu rơi lộp độp.Từng giọt nặng nề rơi xuống mái tóc rối bù,xuống bờ vai gầy guộc và tấm áo mỏng dính trên người cậu
Cậu mím môi,định quay người rời đi.Nhưng phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân
“Anh ơi!Anh không mang ô hả?Ướt hết rồi nè”.Giọng đứa bé vang lên,cùng lúc cậu cảm nhận được bản thân được che chắn:“Em có hai cái ô lận,anh cầm cái này đi”
Cậu hơi giật mình,đầu khẽ nghiêng như để lắng nghe rõ hơn.Nhưng rồi lại đứng im,nhất thời không biết nên phản ứng thế nào
Đứa bé kia thúc giục:“Anh cầm đi đừng ngại mà”
Khóe môi cậu bất giác mỉm cười,dùng bàn tay gầy ốm đó chạm vào chiếc ô nhỏ trong tay đứa bé,rồi khẽ cúi đầu,mấp máy một lời cảm ơn mà cậu không thể nói thành tiếng
“À quên mất”.Đứa bé chợt nhớ ra gì đó,lấy ra một chiếc bánh sô-cô-la nhỏ mới mua,đặt vào tay cậu:“Em cho anh đó,ở nhà em còn một cái bự hơn rồi”
Không kịp đợi cậu cúi người cảm ơn thì đứa bé kia đã chạy về phía cha nó.Người đàn ông khó chịu nói:“Con thật là,đem cho người ta hết rồi”
Đứa bé vô tư đáp:“Có gì đâu,anh ấy cần hơn mình mà”
Người đàn ông bất lực:“Được rồi,chúng ta mau nhanh chóng về nhà thôi,mẹ còn đang đợi đón sinh nhật cùng chúng ta đó”
Tiếng họ dần xa,hòa tan vào tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt
Cậu vẫn đứng yên tại chỗ,chiếc ô nhỏ che nghiêng một phần khuôn mặt lấm lem.Bàn tay cầm chiếc bánh sô-cô-la run nhẹ
Mưa mỗi lúc một nặng hạt,từng cơn gió lùa qua làm chiếc áo mỏng manh trên người cậu dính sát vào da thịt,lạnh đến run rẩy
Cậu nhanh chóng bước đi,tìm đến một mái hiên của căn nhà nọ.Cây gậy dò đường cộc cộc va vào bậc thềm,rồi cậu dừng lại,ngồi xuống
Cậu nhớ đến đứa bé ban nãy vừa nhắc đến sinh nhật
Sinh nhật là gì vậy?
Cậu không chắc,nhưng chắc hẳn sẽ rất vui
Cậu lấy chiếc bánh kia ra,đặt lên trước mặt
Không có nến
Không ai hát
Cũng chẳng ai nhớ đến cậu
Nhưng cậu nhẹ nhàng mở hộp bánh,đôi mắt mờ đục nhìn chăm chăm vào lớp kem nâu lấm tấm sô-cô-la,rồi thì thào không thành tiếng,chỉ nhép môi như đang lặp lại điều gì đó vừa nghe được
Cậu đặt hai tay chắp vào nhau,như đang học theo cử chỉ của những đứa trẻ trong phim hoạt hình mà cậu từng nghe qua từ đâu đó
Cậu cúi đầu,thì thầm điều ước mà chính cậu cũng chẳng thể diễn tả được
“Yến Hành,sinh nhật vui vẻ…”
“Ước gì…Yến Hành mình cũng có thể được sống như một người bình thường”
Có lẽ cậu không hiểu ý nghĩa của ngày sinh nhật,nhưng trong khoảnh khắc đó,lần đầu tiên trong đời,cậu tự chúc mừng bản thân vẫn còn sống sót sau từng ấy ngày lạnh lẽo,đói khát,bị thương và bị lãng quên
Updated 24 Episodes
Comments
Chu Bình
ong chu tot lam ahh
2025-05-04
1