Gió đêm lùa qua khe hở mái hiên lạnh buốt.Yến Hành ngồi co ro nơi góc tường,tấm áo mỏng đã ướt sũng dán vào da thịt,bàn tay vẫn ôm chặt chiếc ô nhựa và hộp bánh sô-cô-la nhỏ
Yến Hành ăn từng miếng chậm rãi,như sợ ăn nhanh thì cái vị ngọt ấy sẽ tan biến mất
Đến khi ăn xong,cậu liền nằm xuống,lặng lẽ thiếp đi bên bậc thềm trong cơn mưa lặng lẽ,không hay biết phía xa có ánh đèn pin đang quét qua từng ngóc ngách
Một tiếng quát vang lên khiến cậu choàng tỉnh:“Thằng kia!Làm gì ở đây?Cút đi,đây là nhà người ta,không phải chỗ cho ăn mày ngủ!”
Yến Hành giật mình,lồm cồm ngồi dậy,đôi mắt mờ đục cố hướng về phía âm thanh.Nhưng trước khi kịp phản ứng,một cú đá đã phang thẳng vào mạn sườn cậu
“Điếc à?Tao bảo cút đi!”
Cú đá bất ngờ khiến cơ thể gầy guộc của Yến Hành bị hất ngược ra phía sau,va mạnh vào bậc thềm lạnh ngắt
Mạn sườn đau nhói như bị xé rách,hơi thở nghẹn lại trong cổ họng,cậu chỉ có thể phát ra một tiếng “hự” khe khẽ
Chiếc ô nhựa văng ra một góc,còn hộp bánh đã ăn sạch giờ chỉ còn lại cái vỏ bị gió cuốn đi,va lạch cạch vào mặt đường
Bàn Yến Hành cậu vô thức mò tìm vật gì đó để bấu víu,nhưng chỉ chạm vào nền xi măng lạnh ngắt
Người đàn ông kia vẫn chưa buông tha.Gã bước tới,nắm lấy cổ áo cậu,lôi xốc lên như xách một bao tải rác:“Cái đồ xui xẻo này để lại chỉ thêm vận rủi thôi!”
Yến Hành vùng vẫy theo bản năng,muốn nói nhưng lại không thể,chỉ có những cử động vô vọng yếu ớt của một đứa trẻ không biết phải phản kháng thế nào
Rồi như mất hết kiên nhẫn,người kia quăng cậu ra vỉa hè như vứt đi một món đồ hỏng.Yến Hành lăn vài vòng,đầu va vào mép lề đường
Trán rướm máu,cậu cụp mắt một cái,đôi mắt đã dần ầng ậc nước,bàn tay cậu khẽ chạm vào nơi vừa bị đá kia,rồi lại lau đi những giọt máu đang chảy xuống
Mưa vẫn chưa dừng,chiếc ô kia đã bị cuốn đi đâu mất tiêu,Yến Hành miễn cưỡng bò tới,kéo tay áo người đàn ông,quơ tay ra kí hiệu
Song người đàn ông chỉ lạnh lùng đá cậu đi,bực dọc nói:“Làm trò gì vậy?Tao bảo mày cút rồi cơ mà!Cút!”
Một cú đá nữa giáng xuống,lần này trúng vào chân cậu.Yến Hành bật ngửa ra đất,thân thể bé nhỏ run lên vì đau.Cậu biết mình sẽ không được chấp nhận nữa nên chống tay ngồi dậy,mò mẫm tìm kiếm cây gậy rồi rời đi
Gậy dò đường bị nước mưa làm trơn,cậu phải cố lắm mới giữ cho mình khỏi ngã.Vết thương ở mạn sườn đau nhói như thiêu đốt,khiến cậu đôi lúc đứng không vững
Không ai nhìn cậu.Không ai dừng lại.Chỉ có những chiếc xe vụt qua,bánh xe bắn nước dơ bẩn lên người cậu,và tiếng còi xe rền vang giữa màn mưa mịt mù
Giờ phải đi đâu mới không bị người ta xua đuổi đây?
Cậu đã phải chịu đựng cảnh này bao lâu rồi chứ?
Một tháng,một năm,hay từ khi sinh ra thì cậu đã được sắp đặt là một đứa trẻ không được yêu thương?
Mỗi lần gậy dò trượt khỏi tay,cậu lại khựng lại,run rẩy tìm kiếm nó trong nước mưa lẫn bùn đất
Cậu thở dài.Không có cha mẹ,không có người thân,còn không có nhà để về…cứ sống mãi như vậy thì có ích gì chứ?
Yến Hành chưa từng nghĩ đến cái chết,nhưng giờ đây,cái suy nghĩ đó lại bất chợt hiện lên,mơ hồ mà lại rất chắc chắn
Nếu chết đi,có lẽ sẽ không còn đau nữa
Không còn bị người ta mắng nhiếc hay bị đánh,không còn phải bị bỏ đói nữa,không còn phải co ro ngủ bên vỉa hè ướt đẫm mưa và sẽ không còn ôm lấy nỗi đau này nữa
“Yến Hành,mày tồn tại để làm gì chứ?Làm gì có ai thích một người vô dụng lại tàn tật như mày đâu?”
Yến Hành kiệt sức ngồi bệch xuống vệ đường,từng giọt mưa lạnh buốt vẫn không ngừng rơi,đập vào làn da mỏng manh của cậu
Cậu thu mình lại,nằm xuống,đầu óc trở nên trống rỗng
Cậu mệt mỏi đến mức mặc kệ cơn mưa dữ dội mà ngủ thiếp đi
Sáng hôm sau
Yến Hành bị những tia nắng nóng đánh thức,khi chưa mở mắt đã cảm thấy cơ thể mệt mỏi cùng cực
Cảm giác đau nhức từ những vết thương trên cơ thể khiến cậu nhăn mặt.Trán cậu vẫn còn dính những vết máu khô,nhưng cậu không có sức để lo lắng cho chúng nữa
Cậu vừa ngồi dậy,một cơn đau đầu như búa bổ lập tức giáng xuống,khiến cậu phải khụy xuống,đôi tay vươn ra tìm một điểm tựa
Toàn thân Yến Hành riệu rã,cảm giác như toàn bộ cơ thể mình đang vỡ vụn.Đầu óc choáng váng,cơn đau cứ nối tiếp nhau,nhức nhối
Chắc là đêm qua ngâm nước mưa lâu quá nên đã bị bệnh rồi
Cậu chợt nhớ đêm qua mình còn chút tiền,liền sờ vào túi áo tìm thử,mong có thể mua một vài viên thuốc.Nhưng tờ tiền kia do dính phải nước nên đã bị rách làm đôi
Yến Hành nhìn tờ tiền rách nát trong tay,cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng
Dù sao cũng đã quen,cậu gắng gượng chống gậy đứng lên,tiếp tục tìm thức ăn để sống sót qua ngày
Cậu gặp ai cũng xòe tay ra,hy vọng người ta cho mình ít đồng bạc lẻ.Nhưng người qua lại đều lướt qua cậu,ánh mắt họ không dừng lại,không hề có sự quan tâm
Như bao lần thôi,có người không những không cho mà còn có ý định đánh cậu…Có người chỉ dọa,nhưng có người đánh thật
Yến Hành tiếp tục đi,cho đến khi nghe tiếng náo nhiệt trước mặt.Cậu như thường lệ bước tới,kéo vạt áo một người,xòe đôi bàn tay ốm nhom ra
Người đàn ông kia nhìn xuống cậu,nghiến răng:“Ăn xin à?Thật phiền phức,mau cút đi!Đừng làm ảnh hưởng đến người ta!”
Updated 24 Episodes
Comments