[EAOB] Thư Ký Alpha Mang Thai Bỏ Trốn Rồi!

[EAOB] Thư Ký Alpha Mang Thai Bỏ Trốn Rồi!

Chương 1

Kể từ khi đột biến gen xảy ra vào gần ba thế kỷ trước, loài người không còn được chia thành hai giới tính đơn giản là nam và nữ nữa. Alpha, Beta, và Omega là ba giới tính sinh học mới được sinh ra, không dựa trên hình thể, mà dựa trên pheromone, khả năng sinh sản, và bản năng gốc rễ.

Người ta bảo rằng thế giới càng văn minh thì phân biệt đối xử càng tinh vi. Trong thế giới ABO, sự phân biệt được bọc trong lớp vỏ sinh học ấy.

Alpha sở hữu pheromone mạnh mẽ, sức mạnh thể chất vượt trội, và khả năng áp đảo bản năng. Là sự tồn tại đứng đầu chuỗi sinh học, phần lớn các Alpha cao cấp đều đứng trên đỉnh cao vinh quang, chiếm lĩnh địa vị cấp cao trong xã hội.

Beta là những kẻ trung lập, thuộc tầng lớp đông đảo nhất, chiếm khoảng 70% dân số. Họ không thể phát ra mùi hương hấp dẫn, cũng không bị cuốn theo mùi của Alpha hay Omega, đồng thời cũng là tầng lớp bị xã hội dễ dàng “bỏ quên”.

Omega có chu kỳ phát tình định kỳ, trong đó cơ thể họ phát ra pheromone khiến Alpha không thể cưỡng lại. Trời sinh nam nữ đã có khả năng sinh sản, là đối tượng kết hôn lý tưởng trong thời đại này. Dù có một số Omega vươn lên nắm quyền, xã hội vẫn định hình họ trong khuôn mẫu “sinh sản”.

Tập đoàn thương mại và công nghệ Lục Thị với mạng lưới chi nhánh phủ rộng toàn cầu, nắm giữ chuỗi cung ứng thiết yếu của hàng chục quốc gia. Lục Thị được gây dựng từ ba đời trước, dưới tay vị chủ tịch đời thứ tư Lục Duật Thần mà nó đạt đến đỉnh cao chưa từng thấy. Hắn lên nắm quyền khi chỉ mới hai mươi ba tuổi, ngồi trên đỉnh cao quyền lực, nhưng chưa từng để lộ sơ hở nào cho truyền thông khai thác.

Cha lớn của Lục Duật Thần tên là Lục Chính Lâm, là một Alpha bảo thủ và tàn nhẫn, nổi tiếng với những mối tình ngoài luồng từ Âu sang Á. Ông ta có vô số con rơi, phần lớn đều được gửi vào các trường danh giá hoặc giấu biệt trong bóng tối. Không ai biết tổng cộng có bao nhiêu người mang dòng máu nhà họ Lục, chỉ biết người vợ duy nhất chính là bố nhỏ của Lục Duật Thần, người đã nằm hôn mê suốt hơn mười năm sau một tai nạn giao thông không rõ nguyên nhân.

Bố nhỏ Lâm Vũ Thành của Lục Duật Thần là một Omega dịu dàng, giờ đang còn thở qua ống truyền dịch trong một căn phòng y tế thuộc biệt thự nhà họ Lục. Từ sau vụ tai nạn, Lục Chính Lâm đã không còn quan tâm đến vợ mình nữa. Suốt bao năm, Lục Duật Thần không cho ai động đến căn phòng ấy. Hắn đích thân thay thuốc, kiểm tra máy thở, tự tay chăm sóc người bố nhỏ đáng thương của mình.

Tại tầng 66 của tập đoàn Lục Thị, trụ sở chính tại Trung Tâm Thương Mại Thế Giới.

Bầu không khí trong văn phòng chủ tịch Lục Thị luôn nặng nề như một lớp băng dày phủ kín. Tiếng gõ phím của Kỳ Vân vang lên đều đặn, từng tiếng tách tách rơi vào khoảng không vô tận giữa hai con người. Trên chiếc bàn làm việc đối diện, Lục Duật Thần im lặng phê duyệt văn kiện, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng dòng chữ.

Trong suốt ba năm làm việc dưới quyền Lục Duật Thần, Kỳ Vân chưa từng nhận được một cái gật đầu hài lòng. Những Alpha khác có lẽ đã sớm nổi giận hoặc kiêu ngạo phản ứng lại, nhưng Kỳ Vân thì khác. Anh luôn lặng lẽ, nhẫn nhịn như một con sói đơn độc, sống sót qua từng ngày trong cái lạnh ngột ngạt của người đàn ông kia. Hắn không cần tình cảm, không cần sự trung thành. Thứ hắn muốn chỉ là kết quả hoàn hảo. Kỳ Vân vốn dĩ đã học được cách tự cắt đi những góc nhọn để tồn tại bên cạnh Lục Duật Thần như một “cỗ máy thư ký” vô hình.

Kỳ Vân năm nay hai mươi sáu tuổi, vẻ ngoài của anh vô cùng thanh tú, sống mũi cao, đôi mắt đen như thủy tinh đá, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc sảo, đường nét lạnh lùng toát lên khí chất trầm tĩnh.

Bố của anh là Alpha quân nhân về hưu, mẹ là Omega giáo viên mỹ thuật, gia đình có điều kiện kinh tế ổn định nhưng không thuộc giới tài phiệt. Anh tốt nghiệp loại ưu tú trường Đại học Kinh tế quốc tế, được đích thân tuyển dụng vào Lục Thị sau kỳ sát hạch nội bộ kéo dài 72 tiếng không nghỉ.

Từ lúc anh bắt đầu làm việc ở tập đoàn Lục Thị, giữa hai người chưa từng có những cuộc trò chuyện thừa thãi. Mỗi câu từ trao đổi đều sắc lạnh, gọn gàng không thừa thãi đôi ba câu.

“Báo cáo tài chính tháng này.”

“Đã đặt lên bàn làm việc ngài, mục lục đánh dấu bằng phân trang màu đỏ.”

“Dự án Starlink, tiến độ bao nhiêu?”

“Hoàn thành 72%, báo cáo chi tiết gửi về lúc 2 giờ chiều nay.”

Trong hồ sơ nhân sự của Kỳ Vân, mục “Quan hệ công việc với cấp trên” chỉ vỏn vẹn một dòng chữ: “Không có nhận xét.”

Những người hiểu rõ nội bộ Lục Thị đều biết, chỉ cần một lỗi nhỏ, thư ký nào dám phạm vào Lục Duật Thần, chắc chắn sẽ bị loại bỏ ngay lập tức. Vậy mà Kỳ Vân đã trụ lại được ba năm.

Có người đồn rằng Kỳ Vân có tham vọng, muốn dựa vào Lục Duật Thần để leo cao. Có người lại thì thầm anh yêu thầm chủ tịch, nên mới cam tâm chịu đựng sự lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như bị lột da từng ngày đó.

Kỳ Vân chưa từng biện minh, chỉ quan tâm hoàn thành công việc một cách hoàn hảo nhất trong mắt Lục Duật Thần.

Ánh hoàng hôn mỏng như tơ vắt qua tấm kính trong suốt tầng cao nhất Lục Thị, trải dài trên sàn nhà cẩm thạch lạnh buốt. Ánh sáng nhuộm lên từng đường nét sắc lạnh của người đàn ông đang ngồi phía đối diện.

Kỳ Vân ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc hiếm hoi tay anh ngừng gõ bàn phím, ánh mắt trôi dạt về phía đối diện. Người đàn ông ấy đang đắm mình trong ánh chiều tà nhàn nhạt, đôi mày hơi chau lại khi đọc văn kiện.

Ánh hoàng hôn lướt qua sống mũi thẳng tắp, gò má góc cạnh như tượng khắc. Bóng hắn chiếu trên mặt bàn đen tuyền, lạnh lẽo và xa vời như một giấc mộng không thể chạm tới.

Kỳ Vân khẽ mím môi.

Không ai biết rằng, trong từng nhịp đập chậm rãi nơi trái tim của anh là một sự rung động nhỏ bé, mỏi mệt như cơn gió đầu thu, không ngừng lặp lại suốt ba năm.

Ba năm qua, anh đã nhìn người đàn ông đó từ những điều nhỏ nhặt nhất. Như cách hắn khẽ xoay bút giữa ngón tay khi suy nghĩ, cách hắn nheo mắt lại khi đọc đến điều khoản bất lợi, hay khóe môi hắn gần như nhẹ nhàng nâng lên khi thấy kế hoạch đạt yêu cầu. Những thói quen nhỏ bé mà đến bản thân Lục Duật Thần có lẽ cũng chẳng bao giờ để ý.

Bút máy của Lục Duật Thần rơi xuống bàn, một tiếng tách khô khốc vang lên kéo Kỳ Vân trở về thực tại. Anh lập tức cúi đầu, tiếp tục công việc.

Bên kia bàn, Lục Duật Thần ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua bóng dáng thư ký đang im lặng.

“Thư ký Kỳ, gửi cho tôi bản hợp đồng hợp nhất trước 6 giờ.”

Kỳ Vân gật đầu: "Vâng, chủ tịch."

Kim giây của chiếc đồng hồ cao cấp trên tường tích tắc chạy. Lục Duật Thần phê từng bản hợp đồng, đôi mắt đen lạnh nhìn lướt qua những con số, những điều khoản thương mại lạnh ngắt, chẳng một cảm xúc nào nhuốm lên gương mặt hoàn mỹ đó.

Kỳ Vân đi đến đứng bên cạnh bàn làm việc, cầm tập hồ sơ dày trong tay. Anh nhanh chóng lấy ra từng văn kiện đã phân loại theo màu sắc phân trang, đặt từng chồng gọn gàng xuống, cúi người cung kính không để lộ bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào.

Khi tài liệu cuối cùng được đặt lên bàn, Lục Duật Thần khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Kỳ Vân.

"Buổi tiệc tối nay." Hắn cất giọng, trầm thấp nhưng đầy uy lực: "Khách mời từ Liên minh Tài chính Đông Á, đã xác nhận chưa?"

Kỳ Vân lập tức đáp: "Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, buổi tiệc diễn ra lúc tám giờ tối tại khách sạn Crown Imperial, sảnh Sapphire."

Kỳ Vân ngừng lại một nhịp, liếc nhìn đồng hồ cổ treo tường: "Xe sẽ đón ngài lúc bảy giờ mười lăm."

Từng từ từng chữ gọn gàng như mặt hồ lặng gió, Lục Duật Thần nhìn anh, ánh mắt không khen cũng không chê.

Hắn chỉ gật nhẹ đầu, tiếp tục cúi xuống ký tên lên một bản hợp đồng khác, không hề để tâm đến sự tận tâm tuyệt đối đằng sau từng câu trả lời của Kỳ Vân, mà bản thân anh cũng không hề mong đợi điều đó.

Đúng bảy giờ mười lăm tối, chiếc xe chuyên dụng màu đen tuyền lặng lẽ dừng lại trước sảnh lớn của tòa nhà Lục Thị. Dưới ánh đèn vàng nhạt, thân xe bóng loáng ánh lên vệt sáng mờ ảo như một con thú săn đêm đang ẩn mình, chỉ chờ chủ nhân bước đến.

Kỳ Vân đi sau Lục Duật Thần nửa bước, nhịp bước của hai người đều đặn. Tài xế cúi đầu mở cửa xe, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Lục Duật Thần ngồi vào ghế sau bên phải, Kỳ Vân lặng lẽ ngồi xuống bên trái, duy trì khoảng cách đúng mực. Cửa xe đóng lại, cách biệt toàn bộ thế giới bên ngoài. Tiếng động cơ khẽ gầm lên, rồi chiếc xe lao đi, xuyên qua những con phố rực rỡ ánh đèn của thành phố về đêm.

Trong khoang xe, ánh sáng dịu nhẹ từ hệ thống đèn nội thất phủ một màu vàng nhạt lên đường nét sắc lạnh của Lục Duật Thần. Kỳ Vân nghiêng người lấy ra máy tính bảng từ cặp tài liệu, khẽ chạm vào màn hình để kiểm tra lịch trình và thông tin khách mời lần cuối.

Không ai nói lời nào, chỉ có tiếng đánh máy nhẹ nhàng của Kỳ Vân, và tiếng nhịp tim rất khẽ vang lên trong lồng ngực khi ánh mắt của anh vô tình lướt qua Lục Duật Thần.

Người đàn ông ngồi bên cạnh anh một tay chống lên cửa kính, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ nhịp lên đùi. Gương mặt nghiêng dưới ánh sáng yếu ớt tôn lên đường viền gò má sắc sảo và sống mũi cao thẳng, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

Hương bách hợp rất nhạt nhòa toả ra từ cơ thể hắn thấm vào không khí, không ngào ngạt đến mức chuốc say, nhưng lại khiến từng tế bào trên cơ thể Alpha của Kỳ Vân vô thức căng chặt.

Kỳ Vân siết chặt máy tính bảng, dịch người ra xa một chút, hít sâu một hơi, dằn xuống mọi bản năng đang cựa quậy dưới da mình. Anh nhất định không được để lộ. Ở thế giới này, Alpha bị hấp dẫn bởi pheromone của Alpha khác chẳng khác nào tự tuyên bố mình thấp hèn, yếu đuối. 

“Chúng ta đến nơi rồi, chủ tịch.”

Giọng tài xế vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, Lục Duật Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt, ánh nhìn trầm ổn lướt qua Kỳ Vân, không dừng lại quá một nhịp.

Kỳ Vân nghiêng người mở cửa xe, mời hắn bước xuống. Sau đó anh cũng theo sát phía sau, vai thẳng lưng thẳng, ánh mắt đã chôn sâu tất cả mọi cảm xúc chỉ còn lại vẻ nghiêm túc lạnh lùng.

Sảnh Sapphire của khách sạn Crown Imperial rực rỡ như một thiên đường thu nhỏ, ánh sáng từ hàng trăm ngọn đèn pha lê tinh xảo trên trần cao chiếu xuống, vỡ ra thành muôn vàn tia sáng lấp lánh như sao trời. Trên nền thảm đỏ trải dài, những bộ lễ phục cắt may hoàn hảo, những tiếng cười lễ độ, những cái bắt tay nặng trĩu quyền lực đan vào nhau thành một bức tranh xã hội thượng lưu vừa xa hoa vừa lạnh lùng. Âm nhạc cổ điển vương vấn trong không khí, hương rượu vang hảo hạng thoang thoảng, tạo nên một thứ hương vị vô cùng xa xỉ.

Lục Duật Thần bước vào đại sảnh, bộ vest đen may đo ôm lấy thân hình cao lớn, hoàn mỹ đến từng đường cắt. Ánh sáng lạnh trượt qua ve áo hắn, vẽ lên gương mặt sắc sảo ấy một đường bóng tối tuyệt đẹp. Chỉ cần một ánh mắt, một bước chân, hắn đã thu hút mọi sự chú ý, kéo theo những tiếng chào cung kính vang lên như sóng gợn:

“Chủ tịch Lục, hân hạnh được gặp anh.”

“Chủ tịch Lục, không biết anh có thời gian cho một ly rượu không?”

Kỳ Vân lặng lẽ đi sau, cách nửa bước. Không ai chú ý đến thư ký mặc bộ suit giản dị, đứng lặng như một cái bóng mờ.

Anh giữ đầu cúi thấp vừa phải, đôi mắt liếc nhanh qua đám đông, thầm ghi nhớ từng gương mặt, từng động thái nhỏ. Đó là công việc của anh, nhưng dù đã quen với những tiệc tùng kiểu này, trái tim của Kỳ Vân vẫn run lên mỗi khi ánh nhìn chạm vào Lục Duật Thần.

Hắn đứng đó trao đổi xã giao, giọng nói trầm thấp, đôi mắt thờ ơ quét qua từng đối tác. Ánh đèn pha lê chiếu từng sợi tóc đen như nhung của hắn, từng động tác xoay ly rượu, nét mặt hắn không cười nhưng cũng không quá lạnh, loại biểu cảm tiêu chuẩn cho kẻ sinh ra để thống trị, một vẻ đẹp quá hoàn hảo, quá xa vời.

Hot

Comments

Tuna @_@

Tuna @_@

uiii, cả 2 anh đều "lãnh": lãnh khốc - lãnh đạm, cp này ngon /Kiss/

2025-05-09

2

Xín Lương

Xín Lương

Tr oiii bot gu tuii

2025-05-09

0

yiyi

yiyi

My guuuuu/Drool//Drool//Drool/

2025-05-08

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play