_/Chương 2/

_______Vô Truyện______ Ship Couple: AllTiện Mô tả: *Ngày Ngụy Anh chết, trời không khóc, đất chẳng buồn Thiên hạ hoan hỉ, trăm họ nâng chén mừng “ma đầu tận diệt”. Kèn trống vang trời, hỉ khúc như tiễn đưa quỷ dữ về địa ngục. Người người vỗ tay, miệng tụng công đức, lòng chẳng gợn chút thương tâm....* ____* Lưu Ý: --Truyện là Truyện AllTiện [Trừ vài người] nên có cả nam lẫn nữ --Nữ công nam thụ, không thích thì out -- Không đục thuyền -- Tính cách nhân vật occ cực kỳ, có yếu tố hắc hoá -- Cốt truyện/diễn biến không giống nguyên tác -- Thể Loại truyện là ngọt, không có ngược. Chứ Ngụy Anh trong truyện gốc khổ lắm rồi a
.
.
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
'Này Ôn Ninh, đây là sứ mệnh của ta mà… Yên tâm nào, ta sẽ không sao đâu'
Một câu ấy, nụ cười ấy, như đinh đóng cột, khắc sâu vào lòng hắn tự thuở nào, đến giờ vẫn chưa một ngày phai nhạt
Ngụy Vô Tiện khi ấy cười rạng rỡ như ánh dương đầu hạ, ánh mắt cong cong, nét mặt bình thản như thể chỉ là chuyện vặt không đáng để tâm
Nhưng Ôn Ninh vẫn nhớ rõ như in nụ cười kia bên dưới lớp bình thản là một tầng mênh mang thương cảm, là một khối ưu tư không thể gọi tên
Ngụy công tử lừa hắn rồi
Y nói sẽ không sao, y nói sẽ quay lại, y nói tất cả chỉ là phong ấn… Nhưng y đâu có nói là phải dùng chính hồn phách của mình để thi pháp đó
Y gạt hắn. Gạt bằng nụ cười dịu dàng, bằng giọng nói nhẹ nhàng như gió, bằng ánh mắt chan chứa niềm tin và kiên định
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Công tử… vì sao lại như vậy? Vì sao không nói với ta
Ôn Ninh ngồi co ro trong một góc hang động lạnh lẽo, nơi từng là chỗ họ trú qua nhiều đêm giá rét
Khi ấy, y hay nhóm lửa, hay bắt cá, hay nấu cháo, hay lải nhải không ngừng những chuyện vặt vãnh chẳng ai muốn nghe. Giờ đây, không còn ai cả. Chỉ còn tàn tro đã nguội và bóng tối bao phủ lấy hắn
Tay hắn vẫn ôm lấy vật duy nhất còn sót lại - một dải phát tuệ đỏ thẫm, sắc đỏ như máu, lạnh lẽo như băng, đẫm đầy oán khí chưa tan
Khi đó, giữa trận loạn ở Loạn Táng Cương, y lao vào giữa biển quỷ, vạn oán linh gào thét, từng móng vuốt xé rách y, từng ngọn âm hỏa thiêu cháy linh thể y. Hắn kẻ được người đời gọi là Quỷ Tướng Quân, kẻ mạnh nhất trong các hung thi, lại không thể cản nổi y
Hắn chỉ kịp... đưa tay nắm lấy phát tuệ của y trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Y quay đầu nhìn hắn, cười, không nói một lời nào, rồi tan vào biển quỷ
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Ngươi vì cái gì chứ… Vì thiên hạ? Vì chính đạo? Vì người đời đã từng rũa xả, nhổ vào mặt ngươi ư...?_/ôm chặt phát tuệ của y/
Giọng hắn run rẩy, từng lời như từ hố sâu mà bật ra, mang theo từng phần linh hồn nứt vỡ
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Ngươi là Bạch Nguyệt Quang trong tâm ta, là ánh trăng sáng trên đỉnh núi
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Là ngươi đã mang ta từ bóng tối ra ánh sáng, là người gọi tên ta bằng một giọng ấm áp, là người đầu tiên… cũng là người cuối cùng khiến ta động tâm
Hắn ghì chặt phát tuệ kia lên trán, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã rơi xuống, từng giọt nóng rực rơi lên cổ tay lạnh giá
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Ngươi nói dối… Ngươi hứa sẽ trở lại, ngươi nói sẽ không sao… Ngụy công tử, sao người lại nhẫn tâm như vậy? _/Hắn mím môi/
Hắn đấm mạnh vào tường đá, âm khí dâng trào, toàn thân run lên như con thú bị thương
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Công tử, nếu như… nếu như ngươi vô tâm thêm một chút, nếu ngươi có thể ích kỷ thêm một chút, có lẽ…
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Có lẽ ta đã không phải tận mắt nhìn thấy ngươi bị vạn quỷ xé xác
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Ngươi có biết không… ta từng mơ, nếu có kiếp sau, ngươi sẽ là người dắt ta đi qua những con phố chợ nhộn nhịp, chỉ tay mà cười bảo
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
'Này Ôn Ninh, ngươi nhìn xem, cái bánh này ngon lắm đó'
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Ta ngốc, không biết ngươi thích gì, nhưng ta nhớ từng thứ ngươi từng cho ta ăn, từng thứ ngươi từng nói ta nên thử… _/Giọng hắn nghẹn lại/
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Ta là hung thi, là quỷ, không biết đau... Nhưng từ khi ngươi đi rồi, ta đau lắm. Đau đến mức chỉ muốn hồn phi phách tán theo ngươi
Hắn đặt phát tuệ trước mặt, như dâng lễ vật cho thần linh
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Ngươi cứu ta một mạng, cho ta một cái tên, một thân thể, một chốn quay về… Rồi lại cướp đi hết thảy. Ngươi là ân nhân, là tri kỷ, là người ta yêu…
Gió trong hang thổi qua, phát tuệ đỏ tung bay nhẹ nhàng trong gió lạnh. Mà người từng mang nó, đã chẳng còn nữa rồi
Ôn Ninh ngồi bất động trong bóng tối, lòng hoang vu, chẳng ánh sáng nào chạm tới được
Dưới đáy hang, chỉ còn một dải phát tuệ đẫm máu, và một kẻ ôm đau thương không nguôi, gọi mãi một cái tên không còn đáp lại
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Quỷ Tướng Quân [Ôn Ninh]_
Ngụy công tử… nếu có thể… xin người, đừng hi sinh nữa… Nếu có thể quay lại, hãy ích kỷ một lần, giữ lấy mạng sống của mình... vì ta được không?.
______________
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
'Này Nhiếp công tử, nếu ta chết, ngươi phải mua Thiên Tửu Tiến của Cô Tô Lam Thị cúng cho ta đấy nhá'
Lời nói ấy, ngày đó nghe như trò đùa, như một câu bâng quơ chẳng mấy ai ghi nhớ, vậy mà giờ đây lại như câu chú yểm thẳng vào tâm can, từng chữ như hóa thành lưỡi dao, cắt vào ký ức, từng nhát, từng nhát, đến huyết nhục rã rời
Nhiếp Hoài Tang ngồi trong gian tĩnh thất lạnh lẽo, giữa phòng là những cuộn trục vẽ dở lăn lóc, mực còn chưa khô hẳn, nét bút phác họa người thiếu niên năm xưa run run không trọn vẹn. Bên cửa sổ là gió, là trăng, là sương khuya ẩm ướt, nhưng trong lòng gã lại chỉ có một thứ:... trống rỗng
Ánh sáng lờ mờ của đèn dầu hắt lên khuôn mặt gã, hốc mắt lõm sâu, môi khô nứt, đôi tay gầy gò nắm chặt bức họa không buông, khớp xương kêu răng rắc
Gã - Đệ Nhất Trí Tuệ của Thanh Hà Nhiếp Thị, người từng nhìn thấu lòng người trong một ánh mắt, vậy mà… lại chẳng nhận ra thâm ý ẩn trong lời nói kia của Ngụy Vô Tiện
'Nếu ta chết…'
Lúc ấy, y nói với giọng bông đùa, nụ cười xán lạn dưới ánh nắng trưa, cặp mắt ánh lên như chứa đầy tinh tú. Nhưng giờ nhớ lại, gã mới nhận ra trong đáy mắt ấy, đã sớm ẩn một tầng bi thương không thể giấu. Y biết. Y đã biết trước hết thảy
Nhiếp Hoài Tang_
Nhiếp Hoài Tang_
Ngụy Anh… _/lẩm bẩm/
Tên gọi ấy vừa bật ra đã tan vào không khí, chẳng ai đáp lại nữa rồi
Gã không hiểu, hoặc giả — không muốn hiểu. Không muốn hiểu vì sao y lại lao vào trận pháp ấy, vì sao phải dùng chính hồn phách của mình để phong ấn oán linh
Lẽ ra y có thể không tham gia, có thể quay lưng bỏ đi như bao kẻ khác. Có hàng trăm, hàng nghìn cách để sống sót, thế nhưng y lại chọn con đường tử vong
Gã vẫn nhớ rõ cái ngày hôm ấy, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, y đã cười một cái, đoạn xoay người lao thẳng vào Loạn Táng Cương
Một khắc đó, gã như thấy thời gian ngưng đọng, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại hình bóng y – đơn bạc nhưng kiên định, như một ngọn lửa cháy ngược gió
Y đi rồi. Hồn tiêu phách tán, không để lại gì ngoài một câu nói cũ và một dải phát tuệ máu nhuộm. Còn gã… gã vẫn sống, mang theo hối hận nặng như núi Thái
Bọn tiên môn bách gia, những kẻ ngày đó rủa y là ma đạo, lăng nhục y, ép y vào đường cùng — chính là những kẻ y liều mình cứu. Tại sao? Tại sao y lại chọn bảo vệ những kẻ đã từng đẩy y xuống vực?
Là anh hùng bệnh, hay là kẻ ngốc đây?
Gã thật sự chẳng muốn hiểu nữa. Mà hiểu cũng đã muộn
Nhiếp Hoài Tang cúi đầu, vùi mặt vào bức họa trong tay. Trong tranh, y vẫn là thiếu niên năm nào, tóc búi sơ sài, vạt áo hơi lệch, tay cầm sáo Trần Tình, nét cười chưa dứt. Nhưng bức họa này mãi mãi không thể phác được nỗi buồn ẩn giấu sau nụ cười ấy — nỗi buồn mà năm xưa gã từng bỏ qua
Nhiếp Hoài Tang_
Nhiếp Hoài Tang_
Huynh từng cười, từng chọc ta, từng gọi ta là 'Nhiếp công tử' là 'mặt lạnh’, là 'trí tuệ mà vô tình'
Nhiếp Hoài Tang_
Nhiếp Hoài Tang_
Ta không để ý, vì ta tưởng rằng huynh mãi mãi sẽ không đổi. Ta tưởng rằng, huynh sẽ luôn ở đó
Giọng gã khàn khàn, tựa hồ đã khóc cạn nước mắt từ lâu
Từ lúc còn là thiếu niên dự thính tại Cô Tô Lam Thị, gã đã trông thấy y, một người tỏa sáng giữa đám đông bằng nụ cười chói mắt
Khi ấy, gã là một kẻ mặt lạnh, luôn giữ khoảng cách với tất cả, vậy mà ánh nắng của y lại rọi vào lòng gã, đánh thức phần cảm xúc đã ngủ quên tự thuở nào
Lúc đó, gã không biết đó gọi là 'ái tình'
Lúc gã biết, thì y đã không còn nữa
Gã từng nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian, gã sẽ đưa y về Thanh Hà, giam y trong tháp cao, để y không bao giờ có thể liều mạng vì kẻ khác, không bao giờ phải mỉm cười trong đớn đau, không bao giờ phải chết vì một thiên hạ đã ruồng bỏ y
Nhiếp Hoài Tang_
Nhiếp Hoài Tang_
"Ngụy Anh… nếu khi ấy ta giữ huynh lại, có phải huynh sẽ không chết không? Nếu ta mạnh mẽ hơn, nếu ta không buông tay, có lẽ huynh đã không biến mất rồi"
Nhưng tất cả chỉ là giả định. Là hư vọng. Là những lời thì thầm trong bóng tối, không thể đổi lại sinh mệnh đã mất
Ngoài kia, trăng tròn chiếu vào song cửa, lạnh lẽo như lòng gã. Gã lặng lẽ ngồi giữa phòng, không còn biết đêm đã khuya, chỉ ôm lấy một bức họa và một trái tim đầy vết nứt — nơi từng in hình một người nay đã chẳng còn
_____END_____
5 Cmt = Chap mới
Hot

Comments

con vịt thích ăn thịt người🪿

con vịt thích ăn thịt người🪿

hay quá tác giả! ra tiếp đi hóng quá!//đang cầm con 🔪 làm bếp//

2025-05-03

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play