_/Chương 3/

_______Vô Truyện______ Ship Couple: AllTiện Mô tả: *Ngày Ngụy Anh chết, trời không khóc, đất chẳng buồn Thiên hạ hoan hỉ, trăm họ nâng chén mừng “ma đầu tận diệt”. Kèn trống vang trời, hỉ khúc như tiễn đưa quỷ dữ về địa ngục. Người người vỗ tay, miệng tụng công đức, lòng chẳng gợn chút thương tâm....* ____* Lưu Ý: --Truyện là Truyện AllTiện [Trừ vài người] nên có cả nam lẫn nữ --Nữ công nam thụ, không thích thì out -- Không đục thuyền -- Tính cách nhân vật occ cực kỳ, có yếu tố hắc hoá -- Cốt truyện/diễn biến không giống nguyên tác -- Thể Loại truyện là ngọt, không có ngược. Chứ Ngụy Anh trong truyện gốc khổ lắm rồi a
_______________
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
'Đúng hay sai là ở mình, khen chê là do người, không bản được hay mất'
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
"'chẳng sao cả, trên thế gian này ai cũng có việc cần làm, con đường mình phải đi, chung quy cũng không phải người chung một đường'
...
Tất cả… kỳ thực chỉ là một kế hoạch
Một kế hoạch âm hiểm, lạnh lẽo như tro tàn, được bọn hắn âm thầm bày ra từ lâu
Dụ bọn tiên môn bách gia bước vào trận đồ, dùng chính xương thịt, máu huyết, thần hồn của bọn chúng để tế luyện, vĩnh viễn phong ấn oán linh nơi Loạn Táng Cương
Vùng đất từng nhuốm máu hàng vạn sinh linh, là nơi tà khí ngút trời, không kẻ nào từng tiến vào mà toàn mạng trở ra
Bọn hắn toan tính chu toàn, một trận pháp vĩ đại ẩn dưới hàng chục tầng bẫy trận. Đợi đến khi bọn tiên môn hội tụ đầy đủ, là lúc pháp trận vận hành, âm hồn sẽ thức tỉnh, nuốt chửng chúng từng chút một - da thịt, gân cốt, thần hồn, không chừa sót mảy may
Thế nhưng… bọn hắn không ngờ. Không ai ngờ. Y -Ngụy Vô Tiện- lại bước ra từ bóng tối
Y — người bị gọi là tà ma, là ma đạo, là kẻ phản đồ bị cả thiên hạ xua đuổi, người từng bị chính tay những kẻ đó ép vào chỗ chết. Thế mà, y lại dám bước ra giữa ánh sáng, lao vào giữa trận đồ sinh tử ấy -- không phải để cứu chính mình, mà là cứu bọn chúng
Ngày ấy, trận đồ đã hoàn thành, âm hồn đã chực thoát ly, sát khí ngút trời, đất trời rung chuyển, vạn ma gào khóc. Bọn tiên môn chưa kịp phản ứng, còn đang ngạo nghễ cho rằng mình sắp diệt trừ một tàn dư ma đạo, nào hay chính là đang rơi vào kế hiến tế
Khi y xuất hiện, tất thảy đều kinh ngạc
Y không dùng pháp lực để tấn công. Y chỉ dùng những oán linh từng theo mình chinh chiến, áp chế các điểm mấu chốt trong trận, khiến pháp trận bị trì hoãn khởi động. Từng đợt âm khí bị dồn lại, như dã thú bị xích cổ, gào thét điên cuồng
Y chỉ muốn câu giờ. Để ngăn trận pháp, để thay thế…(?)
Và rồi, trong khoảnh khắc cuối cùng -- khi oán linh sắp thoát cương, pháp trận sắp phát động, y đã tự mình nhảy vào trung tâm Loạn Táng Cương, chính tay sử dụng Âm Hổ Phù, hiến tế nhục thân và hồn phách của chính mình
Chỉ có bọn hắn tận mắt chứng kiến, trong dòng hắc vụ lôi cuốn, y bị vạn quỷ xé xác, thần hồn tiêu tán. Chỉ có bọn hắn, thất thần trơ mắt nhìn ái nhân của mình biến mất trong biển oán khí, mà cả đời không thể làm gì khác
Bọn tiên môn kia - bọn chúng nào có biết Bọn chúng còn nghĩ chính mình đã chiến thắng, đã tiêu diệt được ma đạo. Chúng dương cao cờ hiệu, rêu rao đạo lý, cho rằng mình là người cứu thế
Không ai biết, ngoài bọn hắn. Không ai biết, người kia đã dùng sinh mệnh, dùng tình cảm, dùng cả linh hồn của mình để cứu lấy bọn họ
Ngụy Vô Tiện chết đi, chẳng còn lưu lại gì ngoài một dải phát tuệ đỏ thẫm, do Ôn Ninh trong giây khắc cuối cùng cố chộp lấy thân thể y nhưng chỉ giữ được một đoạn lụa máu tươi
Từ đó, Ôn Ninh biệt vô âm tín, không ai còn thấy hắn đâu nữa
Còn Trần Tình - cây sáo cũ nát dính đầy tro bụi kia, chính Lam Trạm đã bới từng xác chết, đào từng đống đất cháy đen, tay trầy máu, y phục dính đầy máu tanh, nhưng vẫn cố tìm cho bằng được -- chỉ để ôm nó vào lòng, như muốn vớt lại một chút hơi ấm còn sót lại từ người kia
Kể từ ấy, Trần Tình luôn được hắn đeo bên hông - như khi xưa 'người ấy từng đeo'
Còn thanh kiếm Tùy Tiện – thứ y chẳng thể sử dụng được nữa kể từ khi mất kim đan - sau cùng cũng được Ôn Ninh lặng lẽ trao lại cho Giang Trừng, theo đúng di nguyện y để lại
Không ai biết Giang Tông Chủ phản ứng thế nào. Chỉ có một vài đệ tử vô tình đi ngang bờ hồ sen năm xưa kể lại - họ trông thấy một người, áo tím, ngồi lặng bên hồ, tay siết chặt một thanh kiếm đã không còn linh quang, nước mắt tuôn không ngừng, như một hài tử cô đơn khóc đến cạn hơi
Còn người đời… người đời nói gì?
Người đời bảo y là tà ma ngoại đạo, trời không dung, đất không tha. Là kẻ vô phụ vô mẫu, là thứ sinh ra từ oán khí và bất tường
Nhưng có lẽ... từ đầu, trời đã không dung y rồi chăng?
Một người như thế - từng mang trong tim ánh sáng, từng vung tay cứu vớt bách tính, từng ôm cả thiên hạ vào lòng mà chẳng giữ nổi một chốn an yên cho chính mình
Y cười, nhưng chẳng ai thấy y khóc Y sống, nhưng chẳng ai cho y được sống như một con người Y chết… cũng chẳng ai nhớ nổi vì sao y chết
Chỉ có bọn hắn - những kẻ từng yêu y, từng được y cứu vớt, từng lặng lẽ dõi theo bước chân y từ trong tối - mãi mãi khắc ghi hình bóng ấy
Một thiếu niên hắc y, tay cầm sáo, cười rạng rỡ trong gió, mắt sáng như sao, bước một mình vào tử địa, chưa từng quay đầu- (?)
_____(?)_____
.
Giờ Dần (3h-5h) vừa chạm ngõ, mảng sương mai đầu tiên còn mỏng manh tựa tơ liễu đã len qua khe cửa sổ, rọi vào gian phòng nhỏ đơn sơ nằm nơi mé đông của Liên Hoa Ổ
Ánh sáng nhạt như vạt lụa trắng, phớt nhẹ lên góc bàn gỗ đã mòn, chiếu lên chăn đệm ngả màu, vương trên từng hạt bụi lơ lửng giữa không trung chưa kịp tan
Trong căn phòng tịch lặng, một thiếu niên thân mặc tử sắc trung y nằm nghiêng nghiêng, mái tóc dài đen sẫm pha tím, hơi rối, xõa ngang gối chăn. Gương diện hắn thanh tú nhưng không mất phần cương nghị, mày kiếm mi dài, môi hơi nhợt do giấc ngủ không an yên
Mồ hôi từ trán nhỏ giọt xuống gò má, đọng nơi cằm như một vệt sáng mảnh, khẽ run rẩy theo từng hơi thở gấp gáp
Hắn cau mày, hô hấp dồn dập, như đang vướng vào một cơn ác mộng quá thật để có thể là mộng. Tay phải siết chặt lấy vạt chăn, tay trái run run đặt nơi ngực, thân thể khẽ vặn vẹo như đang trốn chạy thứ gì vô hình
Vụt!!
Thiếu niên bật dậy như bị xô khỏi vực sâu. Ánh mắt hắn trừng lớn, sắc tím trong con ngươi ánh lên vẻ hoảng hốt cực độ
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Hộc... hộc..._/thở hồng hộc/
Hắn thở dốc, bàn tay nắm chặt vạt áo ướt đẫm mồ hôi, từng giọt nhỏ dọc sống lưng. Cả người giống như vừa bị dìm trong băng tuyết, lạnh lẽo đến tận xương tủy
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Tại sao... tại sao ta lại mộng thấy cảnh tượng đó chứ... _/Giang Trừng cau mày_ khàn giọng/
Hắn đưa tay muốn day trán, nhưng bất chợt khựng lại. Ánh mắt cúi xuống nhìn đôi tay mình
Những vết chai cứng từ năm dài tháng rộng luyện kiếm đã chẳng còn. Lòng bàn tay hắn mềm mịn, trắng trẻo tựa thiếu niên mới lớn, không mang dấu vết gì của một kẻ từng nếm máu gươm gió sương
Hắn ngây ngẩn nhìn quanh, mắt đảo khắp căn phòng- Đây là... phòng hắn?
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Nơi này... là phòng của ta và A Anh khi ta mười lăm tuổi... _/ lẩm bẩm/
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
"Rõ ràng đã bị bọn chúng thiêu thành tro bụi... sao còn nguyên vẹn như thế này?"_/cau mày/
Chỉ có hai khả năng -- một là hắn đã quay về quá khứ, hai là rơi vào ảo cảnh do kẻ khác dựng nên. Nhưng bất luận thế nào... nơi này quá thật, thật đến mức khiến lòng hắn run rẩy
Đang còn mê mang giữa ngổn ngang suy nghĩ, một bàn tay từ phía sau bất ngờ vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn
Cánh tay kia quàng qua eo, mùi gỗ trầm quen thuộc lập tức bao trùm khứu giác, khiến thân thể hắn cứng đờ
Hắn giật mình quay lại - Người ấy… đang nằm bên cạnh hắn
Thiếu niên kia vận hắc sắc trung y, mái tóc dài đen như mực đổ xuống gối, sau gáy cột một đoạn phát tuệ đỏ thẫm, tựa huyết sa trong sương sớm
Gương mặt thanh tú, ngũ quan hài hòa như được điêu khắc, làn da trắng hồng, môi mỏng hơi hé, mắt phượng khẽ rung như đang đắm chìm trong giấc mộng thanh bình
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Ngụy Anh...
Giang Trừng lặng người, cổ họng khô khốc, không thốt nên lời. Đã bao lâu rồi hắn không thấy dáng vẻ này? Đã bao lâu rồi không được thấy Ngụy Vô Tiện với vẻ bình thản, hồn nhiên như trước kia?
Có lẽ là... sau khi Liên Hoa Ổ bị diệt môn. Từ ấy, không ai còn nhìn thấy y cười như thế nữa
Hắn rung tay, rồi rất chậm, chạm nhẹ lên má y. Làn da mịn màng, có chút ấm, như thật. Ngón tay khẽ miết qua, lướt theo sống mũi cao, rồi dừng lại nơi đôi môi y
Nếu đây là mộng thì tốt. Nếu là ảo ảnh thì cũng chẳng sao. Chỉ cần được thấy y
Như cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy, Ngụy Anh khẽ nhăn mày, đôi môi mấp máy
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
Ngụy Anh [Ngụy Vô Tiện]_
Tiểu sư muội... cho ta ngủ thêm một khắc nữa thôi... _/giọng ngái ngủ/
Giọng nói ngái ngủ, mang theo chút dỗi hờn của thiếu niên chưa tỉnh giấc. Y còn ôm lấy tay hắn, dụi dụi như mèo con tìm hơi ấm
Giang Trừng khẽ run nhẹ, mi mắt cụp xuống che giấu cơn sóng lòng cuộn trào
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Giang Trừng [Giang Vãn Ngâm]_
Được... ngươi ngủ đi _/vừa vui vừa kích động nhưng cố bình tĩnh/
Hắn cúi xuống, rất khẽ, nằm lại bên cạnh, ôm chặt lấy y vào lòng, đầu tựa lên mái tóc đen dài kia. Trong lòng hắn trống rỗng như biển khơi không đáy, chỉ có ôm người này, mới cảm thấy trái tim mình còn đập
Nếu là mộng... xin đừng để hắn tỉnh Nếu là ảo ảnh... hắn nguyện đắm chìm mãi mãi
Trong vòng tay ấy, hơi thở của y dịu dàng, mạch đập nơi cổ tay hắn bình ổn như khúc nhạc vỗ về. Ánh sáng sớm mỗi lúc một rõ hơn, song trái tim hắn lại lắng dần xuống, yên bình hiếm có
Có lẽ vì quá mỏi mệt hoặc có lẽ vì quá yên ổn... Hắn thiếp đi
Gian phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, có hai thiếu niên ôm nhau nằm yên trong tấm chăn mỏng. Một người đang mộng, một người không muốn tỉnh, và ngoài kia, gió đầu xuân vừa thổi qua hoa sen đã trổ nụ
NovelToon
'Yên bình nhỉ?'
_____END_____
Không chịu cmt gì hết à :<
Hot

Comments

Bí quá ko biết bl gì cả D:

2025-05-04

1

toi den ủng ho tg 🫵🤓

toi den ủng ho tg 🫵🤓

hay quaaaa

2025-06-22

2

toi den ủng ho tg 🫵🤓

toi den ủng ho tg 🫵🤓

húuuu

2025-06-22

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play