[Hàm Văn] Đừng Rên Lên Như Thế
Chương 1: Gọi Tên Tao Khi Mày Lên Đỉnh
Trường đại học vào đầu thu có một kiểu không khí khiến người ta muốn hút sâu một hơi lạnh vào tận phổi, rồi buông một câu chửi tục cho đỡ tức ngực. Như cái cách Dương Bác Văn đang đứng trong toilet nam tầng ba, quay mặt vào tường, quần bị kéo tụt nửa đùi, còn lưng thì áp chặt lên ngực người phía sau.
Tả Kỳ Hàm
“Nhịn ba ngày để đợi hôm nay đấy. Hôm qua mày đi với ai?”
Giọng người kia vừa thấp vừa gằn, ngón tay lùa vào trong áo sơ mi đã ướt mồ hôi, kéo mạnh đến mức hàng nút văng ra.
Dương Bác Văn cười nửa miệng, mắt vẫn nhìn xuống sàn gạch xám.
Người phía sau hỏi lại, tay bắt đầu di chuyển xuống.
Dương Bác Văn
“Mày ghen à?”
Câu trả lời không được thốt ra. Thứ thay thế là tiếng rên nghẹn khi cổ bị cắn mạnh. Bác Văn phản kháng bằng một cú thúc cùi chỏ vào ngực đối phương, nhưng chỉ khiến Tả Kỳ Hàm càng hăng máu hơn. Hắn đẩy cậu ép sát vào tường, chân chen giữa hai đùi, bàn tay thì mò xuống kéo khóa quần.
Tả Kỳ Hàm
“Đừng giở giọng đó với tao. Mày biết tao không thích.”
Hắn nói gần như gầm lên bên tai, rồi cắn mạnh đến bật máu.
Dương Bác Văn rên một tiếng rõ dài, nửa vì đau, nửa vì phấn khích. Họ vẫn vậy—từ những năm cấp ba. Khi tất cả còn là bí mật, còn là tội lỗi, còn là cái tên nhau viết vội sau nhà thể chất để rồi tối hôm đó nắm tóc nhau đè lên bàn học.
Giờ là năm ba đại học. Và họ vẫn là bạn. Nhưng kiểu bạn mà tối đến nhắn nhau “mày rảnh không?” là hiểu ngay hôm đó sẽ có tiếng rên rỉ vọng từ cửa phòng ký túc ra tận hành lang.
Kỳ Hàm hỏi khi một tay kéo mạnh eo cậu vào sát, bên dưới đã cứng đến mức không giấu nổi.
Và hắn tiếp, không cần dịu dàng, cũng không cần lãng mạn. Lần này trong toilet nam, lần sau có thể là thư viện tầng thượng hay phòng thí nghiệm bị bỏ hoang. Đâu cũng được. Miễn là có nhau, có lửa và có thịt da kề sát.
Sau đó là im lặng. Chỉ còn tiếng nước chảy. Kỳ Hàm rút khăn giấy lau sơ, rồi vứt đại vào thùng rác.
Tả Kỳ Hàm
“Thứ sáu này tao không rảnh.”
Hắn nói, kéo quần jeans lên, động tác không vội.
Dương Bác Văn
“Đi với ai?”
Bác Văn ngước mắt nhìn qua gương. Tròng mắt cậu đỏ, cổ đầy vết hôn tím, môi bị cắn sưng.
Tả Kỳ Hàm
“Liên hoan khoa. Đừng đến tìm tao.”
Giọng hắn đều đều, chẳng buồn giải thích.
Dương Bác Văn
“Tao có đòi đến tìm mày bao giờ.”
Cậu bật cười, rồi quay đầu bước ra.
Phía bên ngoài, sân trường rộn ràng tiếng tân sinh viên. Trần Tuấn Minh, năm nhất, đang ngồi chờ bạn cùng phòng ở ghế đá. Cậu ta ngước lên thấy Dương Bác Văn bước xuống từ tầng ba, mặt như vừa bị làm tình suốt 3 tiếng đồng hồ.
Trần Tuấn Minh
“Chết thật…”
Tuấn Minh nuốt nước bọt, đỏ mặt quay đi. Nhưng không thể không liếc thêm lần nữa.
Ở sân bên kia, Trần Dịch Hằng đang ngồi đọc sách dưới gốc cây, tai đeo headphone, mặt nghiêng nghiêng dưới nắng. Vẻ đẹp kiểu đó khiến cả khoa phát sốt. Nhưng Dịch Hằng chẳng để ý đến ai, lúc nào cũng giữ một khoảng cách lạnh lùng, như thể thế giới này không đáng để cậu ta dành cho một ánh nhìn dịu dàng.
Không ai biết Dịch Hằng từng âm thầm thích Trương Quế Nguyên—đàn anh năm tư với gương mặt lạnh như tượng và một giọng nói có thể khiến người ta nhũn ra từng đốt sống. Nhưng Quế Nguyên lại đang tay trong tay với Trương Hàm Thụy, cũng là sinh viên năm tư, cậu ấm nhà giàu, miệng nói chuyện như tấu hài nhưng khi nổi cáu thì quăng điện thoại vào mặt người khác không thèm chớp mắt.
Trần Tư Hãn—em họ của Trần Dịch Hằng, đang hẹn hò với Nhiếp Vĩ Thần, sinh viên năm hai, giỏi đều các môn, đẹp trai, nhưng quá khứ có một đoạn vướng mắc chưa tháo được: người cũ tên Trần Dịch Hằng.
Tư Hãn không ngu. Nhưng cậu yêu kiểu chết chìm, tin tưởng đến mù quáng. Và khi Vĩ Thần lỡ nhìn ai quá ba giây, Tư Hãn sẽ lập tức thấy như tim bị xé rách.
Hắn đứng ở cửa phòng học, dựa lưng vào khung gỗ, mắt nhìn theo Dương Bác Văn đang cười nói với đám bạn. Cậu nhảy lên lưng ai đó, trêu ghẹo như một đứa trẻ con.
Không ai biết tối qua cậu gào đến rách họng dưới thân ai.
Kỳ Hàm rút một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi thật sâu.
Ngón tay hắn vẫn còn mùi của Bác Văn.
Hắn biết mình nghiện rồi. Nhưng hắn cũng biết, cái gì nghiện quá… thì sớm muộn cũng chết vì nó.
Comments
YangYang❤️🔥
Bà vt bé bó iu mù quáng vậy lun
2025-05-22
1
小奇奇
đủ wow luôn
2025-06-17
1
chu kieu meo👄
ê s mà nó không khác gì dây leo ln
2025-05-30
1