[RhyCap] Giáo Án Trái Tim
1- Người thầy mới
Tiếng trống khai giảng ngân dài trong sân trường THPT Công Nghiệp, đánh dấu một năm học mới bắt đầu. Dưới vòm cây phượng già, học sinh mặc đồng phục chỉnh tề, xếp hàng ngay ngắn, khuôn mặt mang đủ sắc thái: háo hức, mệt mỏi, chán chường.
Đức Duy đứng cuối hàng lớp 12A1, hai tay đút túi quần, mắt nhìn lên lễ đài với một biểu cảm khó đoán. Cậu mặc sơ mi trắng, cà vạt lệch nhẹ, ánh mắt đen láy, bình thản mà xa cách
Bên cạnh cậu, Thành An cậu bạn thân ít nói nhưng hay để ý, khẽ nói nhỏ
Đặng Thành An
Thầy mới đấy nghe nói là giáo viên Văn trẻ lắm
Trên lễ đài, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra. Áo sơ mi trắng tinh, quần âu đen, dáng cao thẳng tắp, khuôn mặt sáng, ánh mắt trầm tĩnh và giọng nói ấm, vang lên giữa sân trường.
Nguyễn Quang Anh
Xin chào các em học sinh thầy là Nguyễn Quang Anh giáo viên mới môn Ngữ văn thầy sẽ đồng hành cùng lớp 12A1 năm nay rất mong được cùng các em viết nên một năm học thật đẹp
Tiếng vỗ tay vang lên, rải rác rồi đều dần. Đa phần là từ các nữ sinh, mắt sáng rỡ.
Nhưng Duy chỉ nhíu mày. Ánh mắt của người thầy ấy, khi lướt qua dãy lớp 12A1, có dừng lại rất khẽ ở cậu. Như thể nhận ra điều gì đó.
Buổi học đầu tiên, lớp 12A1 chưa kịp ổn định thì Quang Anh đã vào lớp. Không gõ cửa, không quá ồn ào. Anh bước vào, đặt cặp xuống bàn giáo viên và nhìn cả lớp bằng đôi mắt bình tĩnh.
Nguyễn Quang Anh
Các em không cần đứng lên chào lần đầu gặp mặt thầy chỉ muốn quan sát và làm quen một chút
Một vài tiếng cười khúc khích vang lên. Quang Anh không cười, nhưng không khó gần.
Anh mở sổ điểm danh, đọc từng cái tên. Đến một cái tên quen thuộc, anh khựng lại một chút
Giọng cậu rõ, nhưng lạnh.
Ánh mắt của Quang Anh chạm phải ánh nhìn của cậu học trò ngồi cuối lớp. Một đôi mắt thông minh, sắc sảo, nhưng phủ đầy lớp sương mỏng mang tên "bất cần".
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy con trai hiệu trưởng đúng không? Thầy nghe em học giỏi lắm
Cả lớp xôn xao. Thành An quay sang liếc Duy, lo cậu khó chịu.
Nhưng Đức Duy chỉ nhếch mép
Hoàng Đức Duy
Học giỏi có liên quan gì đến việc em là con ai không ạ?
Không khí bỗng lặng đi. Một giây, hai giây.
Quang Anh nhìn cậu, im lặng… rồi bật cười nhẹ. Không phải kiểu cười giễu cợt, mà giống như một người đã gặp thử thách đầu tiên trong năm học mới.
Nguyễn Quang Anh
Không liên quan nhưng thầy nghĩ em nên dùng trí thông minh của mình cho những thứ thú vị hơn là đóng cửa trái tim
Đức Duy không đáp. Nhưng mắt cậu lóe lên một tia gì đó không phải giận, không phải bối rối, mà giống như… bị khơi dậy.
Chiều hôm đó, trong văn phòng hiệu trưởng, cô Phạm Ngọc Hà đang xem lại danh sách lớp.
Tiếng gõ cửa vang lên. Quang Anh bước vào.
Nguyễn Quang Anh
Em chào cô Hà em muốn bàn một chút về lớp 12A1
Cô Hà ngẩng lên, khuôn mặt dịu dàng như bao ngày. Vẫn là ánh mắt hiền từ, nhưng lại ẩn giấu một nỗi mỏi mệt khó gọi tên.
Phạm Ngọc Hà
Em thấy lớp có vấn đề gì sao?
Nguyễn Quang Anh
Không nhưng… em có chút tò mò Đức Duy con trai cô em ấy có vẻ không thích tiếp xúc với giáo viên lắm
Cô Hà khựng lại, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng đang rọi xuống sân trường.
Phạm Ngọc Hà
Thằng bé giống bố nó càng lớn càng giỏi giấu mình nhưng mà… dù thế nào nó vẫn là đứa trẻ dễ tổn thương
Giọng cô nhẹ như gió, thoảng qua nhưng đọng lại.
Nguyễn Quang Anh
Em hiểu rồi cô
Quang Anh bước ra khỏi phòng. Trên hành lang, tiếng ve mùa thu vẫn râm ran. Anh đứng lại nhìn về phía dãy lớp 12, nơi có một ánh mắt vừa kiêu hãnh, vừa cô đơn đang nhìn trời qua ô cửa.
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy… em muốn đóng cửa nhưng thầy lại muốn dạy em cách mở ra
Comments