“Mẫu hậu! Mẫu hậu!”
Ta mới có sáu tuổi, bé xíu như cái kẹo ngọt, tay vẫn còn ôm chặt con diều giấy hình chim phượng hoàng, vừa chạy lon ton trên bậc thang dẫn đến Diễm Phúc cung, vừa gọi to bằng cái giọng non nớt trong veo.
“ Mẫu hậu”
“ Công chúa chạy từ từ, coi chừng ngã!”
Giọng cung nữ phía sau đầy lo lắng, nhưng ta không quay đầu lại.
Lúc ấy ta nào có sợ.
Mùa xuân năm ấy, trời trong và gió nhẹ. Vạt nắng rơi nghiêng bên hành lang, vàng rực cả sân gạch đỏ. Hoa hải đường vừa nở, mùi thơm dịu len qua từng phiến gió, vương trên tay áo hồng đào mà mẫu hậu thích may cho ta.
Ta nhớ rõ, mẫu hậu đang ngồi dưới mái hiên, vừa thêu tranh vừa uống trà. Bên tay là khay bánh hoa quế ta thích nhất. Khi thấy ta chạy tới, người đặt kim chỉ sang bên, nghiêng đầu cười.
Nụ cười đó như ánh trăng rằm, dịu dàng đến mức ta cứ tưởng cả đời này, nó sẽ luôn chờ ta trở về.
“A Hà sao lại mồ hôi đầm đìa vậy?”
“Con muốn cho mẫu hậu xem con diều do đích thân đại ca vẽ!”
“Thế à, để mẫu hậu xem nào…”
Bàn tay mảnh dẻ chạm nhẹ lên má ta, lau đi mồ hôi.
Khi ấy, ta ngồi vào lòng bà, vừa cắn bánh vừa thao thao kể chuyện, ánh mắt bà luôn dõi theo từng lời nói vụng về của ta, ánh nhìn chứa đựng sự kiên nhẫn, bao dung mà chỉ có một người mẹ mới có thể dành cho con gái mình.
Ta làm sao biết được…những điều đẹp đec đó sau này chỉ còn trong kí ức. Nếu như mẫu hậu còn sống…nhìn thấy ta lúc đó, chắc chắn sẽ khóc không thành tiếng. Tim gan sẽ vỡ ra từng mảnh mất thôi.
“ Mẫu hậu…tại sao hai người định sẵn là không có kết quả mà vẫn gặp nhau?”
Mẫu hậu nhìn ta phì cười, người đặt vào tay ta một miếng bánh phù dung.
“ Con học từ ai câu nói này thế?”
“ Đường tỷ, lúc nãy tỷ ấy đã hỏi học cứu ở thượng thư phòng nhưng học cứu nói tỷ ấy còn nhỏ. Nhưng con cũng thắc mắc lắm…”
Mẫu hậu bật cười, tiếng cười của người như gió xuân lướt nhẹ qua mặt hồ, dỗ dành cả một vùng kí ức tuổi thơ của ta.
“Thì ra là đường tỷ dạy con…”
Người khẽ thở dài, đặt tay lên mái đầu rối tung của ta, nhẹ vuốt mấy sợi tóc vướng vào trán.
“Một đứa bé sáu tuổi như A Hà… sao lại phải hỏi những câu buồn đến thế?”
Ta không hiểu lắm, chỉ chớp chớp mắt, hai má phồng lên nhai bánh phù dung thơm ngọt.
“Nhưng nếu như hai người đó… rất thương nhau thì sao ạ?”
Ta ngẩng đầu nhìn mẫu hậu, đôi mắt tròn xoe.
Mẫu hậu hơi ngẩn ra, đôi mắt người khi đó, thoáng đượm buồn. Có lẽ, cũng chính trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được… trong lòng mẫu hậu có một bí mật nào đó, một mảnh ký ức người không bao giờ kể hết.
“Thì thương trong giấc mơ thôi, A Hà à.”
“Hạt mưa cũng rơi đúng chỗ nó cần rơi, những người con gặp trên đời này chắc chắn phải có lý do cả. Làm sao con biết được…để có lần gặp gỡ ở kiếp này kiếp trước con đã phải đánh đổi những gì…? Là leo lên một ngàn bật thang, là quỳ lạy dưới chân Phật hàng trăm lần, là chờ đợi người ấy qua bao mùa hoa rụng lá rơi.”
Ta lúc ấy không hiểu.
Chỉ biết ngả đầu vào lòng người, lắng nghe tiếng tim mẫu hậu đập dưới lớp áo lụa mỏng, mùi trầm hương phảng phất quanh người khiến ta thấy yên ổn đến lạ.
Ta ngước nhìn trời, thắc mắc hỏi:
“Vậy mẫu hậu có từng thương ai đến như vậy không?”
Mẫu hậu không trả lời.
Người chỉ siết nhẹ lấy ta, ngón tay thon dài vỗ nhè nhẹ lên lưng áo ta, xoa dịu một giấc mộng dữ chưa kịp thành hình.
Và nhiều năm sau…
Khi ta bị đẩy ngã xuống cổng thành, giữa tiếng gào khóc, mùi máu tanh và lửa cháy đỏ trời, ta mới hiểu được nỗi trầm lặng ngày ấy trong mắt mẫu hậu là gì.
Thì ra, người cũng từng yêu một kẻ không thể ở lại.
Thì ra, người đã biết trước rằng có những cuộc gặp gỡ trên đời chỉ là định mệnh của chia ly.
Thì ra… người từng trải qua tất cả những gì ta đang nếm trải, thương một người đến tận xương tủy, nhưng không thể nào nói lời yêu, không thể nào đứng chung một chiến tuyến.
Máu ta chảy xuống, hòa vào mặt đất lạnh buốt.
Gió gào bên tai như muốn xé rách từng kỷ niệm cuối cùng trong ta.
Nhưng giữa cơn tàn diệt ấy, ta lại thấy rõ ràng khuôn mặt mẫu hậu năm nào, dịu dàng, thanh cao, ôm lấy ta dưới mái hiên phủ đầy hoa hải đường.
Ta muốn khóc. Muốn kêu tên người. Muốn được ngã vào vòng tay ấy một lần nữa, dù chỉ trong mơ.
Nhưng giờ ta đã chẳng còn là đứa bé sáu tuổi năm nào nữa.
Ta là Tam công chúa đại Yến. Là phi tử bị vứt bỏ. Là người mang cốt nhục của kẻ thù. Là phạm nhân bị xử tử vì danh dự hoàng tộc.
Ta không còn gì cả.
Chỉ có ký ức về một mùa xuân xưa, nơi một người mẹ vẫn đang mỉm cười dưới hiên, dang tay đón đứa con gái nhỏ chạy vào lòng, với chiếc diều phượng hoàng trong tay và trái tim chưa từng biết đến tổn thương.
Đến chết, ta mới nhớ ra. Ta và hắn…thật sự nợ nhau. Từ kiếp trước, kéo dài mãi đến kiếp này.….
Kiếp trước, ta là một thứ nữ không được ghi tên vào gia phả.
Cha ta là quan văn lục phẩm, chức không cao nhưng thanh liêm. Cả đời ông chỉ biết viết tấu chương vì dân, thẳng thắn đến mức bị đồng liêu xa lánh. Mẹ ta là tiểu thiếp được đưa vào phủ trong một đêm mưa. Xuất thân bà không rõ ràng, và cũng chẳng ai buồn hỏi đến.
Còn hắn…
Hắn là trưởng tử của Anh quốc công – một trong “tứ trụ triều đình”. Sinh ra trong vinh hoa, lớn lên giữa quyền thế. Hắn là người mà đến đế vương cũng phải cân nhắc lời nói, cẩn trọng từng nước cờ. Mỗi bước hắn đi đều có người trải thảm gấm, mỗi lời hắn nói đều khiến triều thần dè chừng.
Lần đầu ta gặp hắn là năm ta mười ba tuổi, trong một buổi yến tiết Đoan Ngọ tại phủ Thượng thư. Ta khi ấy chỉ là một cô bé con đi theo để “làm cảnh”, đứng nép dưới bóng hoa tử đằng.
Còn hắn, xuất hiện trong ánh nhìn của muôn người, áo gấm đai vàng, khí độ trầm ổn như sông sâu lặng nước.
Chẳng ai nghĩ hắn sẽ dừng bước nhìn về phía ta. Nhưng hắn đã dừng lại.
Ta cũng chẳng biết vì sao.
Năm ấy, ta không ngờ đó lại là khởi đầu của một kiếp nạn.
Từ sau buổi yến ấy, hắn bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong đời ta. Ban đầu là tình cờ. Sau đó là hữu ý.
Một hộp bánh ú từ phủ quốc công gửi đến, kèm lời nhắn rằng hắn “vẫn nhớ ta từng nói thích”.
Một chiếc quạt giấy vẽ cảnh Tây Hồ, gói trong lụa mỏng, trao tay qua người bạn của biểu ca.
Một lần ta trượt chân giữa chợ, hắn như từ hư không bước ra, đỡ lấy ta, ánh mắt lo lắng:
“Lần sau, đừng đi một mình.”
Ta không rõ tình cảm bắt đầu từ khi nào. Chỉ biết từ ngày hắn xuất hiện, trong tim ta bắt đầu có những buổi chiều không còn bình yên.
Hắn dạy ta đọc Tả Truyện, nói:
“Một cô nương có đầu óc không nên chỉ đọc thơ tình.”
Ta chép sách cho hắn, hắn chép thơ cho ta. Có những bài hắn ký tên giả, nhưng giọng điệu không thể che giấu:
“Trăng thu sáng giữa rừng, không bằng mắt nàng nhìn ta trong đêm vắng.”
Chúng ta chưa từng nói yêu nhau. Bởi cả hắn và ta đều hiểu, đó là điều không được phép.
Ta là thứ nữ.
Hắn là trưởng tử của dòng tộc quốc công.
Ta không có tư cách ngồi gần bàn trên trong yến tiệc.
Còn hắn, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến quan phủ khép nép.
Khi ta mười bảy tuổi, chuyện đến tai cha ta.
Ông không mắng, không đánh, chỉ lặng im nhìn ta rất lâu rồi nói:
“Con tưởng con sẽ làm gì? Làm vợ hắn? Hay làm thiếp? Phủ quốc công sẽ không chấp nhận con làm chính thất. Mà cha… cũng không thể nhìn con làm thiếp. Thôi đi con.”
Ta câm lặng. Không thể phản bác.
Còn hắn… bị triệu vào cung ba lần trong vòng một tháng.
Lần cuối, hắn trở về với ánh mắt đỏ hoe, rồi gửi cho ta một bức thư. Chỉ ba dòng, không một lời từ biệt:
“A Thu,
Trên đời này có những điều không thể cưỡng.
Mong nàng sống an yên.”
Sau đó, hắn đính hôn với công chúa thứ tám.
Ngày kiệu hoa đi qua cổng nhà ta, người ta đổ ra xem rất đông.
Ta đứng sau rèm lụa, nhìn bóng hắn xa dần giữa lễ nhạc linh đình, chỉ thấy trong tim mình… có gì đó bị mang đi mãi mãi.
Từ đó, ta không còn tin vào thứ gọi là duyên phận.
Hai năm sau, ta được gả cho một huyện lệnh góa vợ ở phương xa.
Hắn ba mươi ba tuổi, ta mười chín.
Mẹ ta khóc khi nhìn sính lễ đàng hoàng.
Chị cả cười, nói: “Cũng coi như phúc phần.”
Còn ta, chỉ nghĩ: ít nhất, người đó không phải là hắn.
Ta rời kinh thành, mang theo tuổi trẻ đã sớm mục rữa.
Người ta bảo phận nữ nhân như nước chảy bèo trôi.
Còn ta, phận mình là tro bụi, cháy rồi, gió thổi đâu cũng được.
Bốn năm làm vợ người ta. Không yêu, không hận, không tiếc nuối.
Đến khi phu quân mất vì cảm lạnh một mùa đông, ta không rơi lấy một giọt lệ.
Hàng xóm bảo ta mạnh mẽ. Nhưng chỉ có ta biết:
“Người chết trong lòng ta, đã chết từ cái ngày hắn cưới người khác.”
Bốn năm sau, ta trở lại kinh thành.
Không còn là cô nương Lý phủ, cũng chẳng là ai trong mắt người đời.
Một buổi chiều cuối xuân, ta đứng dưới mái hiên chùa Quan Âm, mưa bụi phủ vai.
Hắn đi ngang qua.
Vẫn là hắn, người mà ta từng thêu khăn tay, từng cất trong tim như một khúc thầm ca.
Hắn dừng lại khi thấy ta. Rất lâu.
Ta khẽ cười: “Ngài… vẫn khỏe chứ?”
Hắn khựng giọng: “Nàng… sống có tốt không?”
Ta gật đầu.
“Ta đã gả chồng rồi” ta nói.
“Ừ” hắn đáp.
Không ai nhắc chuyện cũ.
Không ai hỏi: “Có từng yêu không?”
Vì yêu thì sao?
Không chọn được nhau từ đầu, yêu có ích gì?
Hôm đó, ta rời đi lặng lẽ như một áng mây chiều.
Chỉ vài hôm sau… ta mất.
Trong một cơn sốt kéo dài. Không kịp gọi tên ai. Không kịp nói một lời cuối.
Chỉ ước… nếu có kiếp sau, xin đừng thương ta nữa.
Xin hãy yêu người khác.
Yêu sớm một chút.
Cưới đúng người.
Sống đúng lòng.
Không ai biết, đêm ta qua đời, hắn đã quỳ trước cổng chùa Quan Âm suốt một đêm.
Trời đổ mưa. Không lớn, chỉ dai dẳng như nước mắt của ai đó không chịu cạn. Gió thổi bay tấm áo bào gấm mà hắn mặc, lạnh buốt như cõi lòng đã hóa hoang tàn.
Hắn quỳ ở đó, đầu chạm đất, từng cái lạy nặng như núi đè.
Một lạy cho ngày đầu gặp gỡ, khi ta nép dưới bóng tử đằng, còn hắn không biết rằng nụ cười đó sẽ là định mệnh.
Một lạy cho năm tháng hắn đưa ta bánh ú, gửi ta quạt vẽ Tây Hồ, dạy ta đọc sách như bạn đồng môn, rồi lại rút lui không lời từ biệt.
Một lạy cho lời hứa không thành, cho ánh mắt ta ngày ta tiễn hắn đi lấy vợ, cho giấc mộng tuổi xuân bị chính hắn đốt thành tro.
Một lạy cho kiếp này, cho oan nghiệt, cho những yêu thương chưa kịp thốt thành câu, đã bị lễ giáo và quyền thế xé nát không thương.
Hắn lạy đủ một ngàn cái.
Máu từ trán rịn ra, chảy xuống nền đá lạnh buốt. Gối thấm bùn, tay run rẩy, nhưng hắn không đứng dậy.
Sư già trong chùa bảo:
“Quốc công gia, người không cần phải khổ như vậy.”
Hắn chỉ cười.
“Nàng ấy chết rồi. Ta có quỳ trăm vạn cái… cũng không đổi lại được một câu gọi tên ta lần cuối.”
Câu nói đó theo gió lạnh bay vào trong am, khiến ngay cả pho tượng Quan Âm cũng như rơi lệ.
Sáng sớm, khi người quét lá phát hiện ra, hắn vẫn quỳ đó, đầu tựa vào cột đá, đôi mắt trũng sâu, môi mấp máy:
“Ta sai rồi…A Thu… ta sai rồi…”
Giọng hắn khản đặc, như thể linh hồn cũng đã vỡ nát theo tên ta.
Ta mất năm 25 tuổi, hắn qua đời năm 26 tuổi,
Linh hồn ta trôi dạt. Trên con đường hoàng tuyền mờ sương, ta từng nghe giọng hắn gọi tên mình trong mộng.
Kiếp trước đã đủ bi thương…
Vậy mà kiếp này gặp lại, ta là công chúa Đại Yến. Còn hắn… là tướng soái Đại Tấn. Địch quốc.
Chúng ta lại đứng ở hai đầu chiến tuyến. Yêu nhau, mà chẳng thể nói. Gần nhau, mà không thể chạm. Ôm một giấc mơ ngắn ngủi, rồi lại rơi vào cơn mê dài tận kiếp.
Tình này… lại dang dở.
Nợ nhau… lại một lần nữa chưa trả.
Kiếp trước, ta uống nhầm một ánh mắt, say mê nửa đời sau chẳng thể quên.
Kiếp này, ánh mắt ấy vẫn rót vào lòng ta men tình không thể tháo gỡ.
Như một lời nguyền, một định mệnh khắc sâu trong từng nhịp tim. Kiếp trước là “ A Thu ta sai rồi”, kiếp này là “ A Hà ta sai rồi”.
Hắn không sai…ta và hắn đều sai.
Ta yêu hắn không phải vì lựa chọn, mà vì đã trao đời cho nhau từ muôn kiếp trước,
Dẫu biết rằng yêu là khổ đau, là dằn vặt không nguôi, là vết thương không lành.
Nhưng lòng ta vẫn cắn rứt, vẫn tìm kiếm bóng hình hắn giữa biển người mênh mông.
Kiếp này, ta lại lạc vào vòng xoáy của thương nhớ, giằng xé, đau đớn đến tột cùng.
Ánh mắt ấy, nỗi nhớ ấy, như ngọn lửa thiêu đốt linh hồn ta trong đêm dài vô tận.
Nếu có kiếp sau nữa… xin đừng cho hắn và ta gặp lại.
Bạch Yên Hà này nguyện cầu cho Lục Triều Dận phúc thọ vô cương, thuận buồm xuôi gió, đời đời bình an.
Chỉ mong… cuộc đời của hắn, từ nay về sau, không còn có ta.
Ta không oán, không hận. Chỉ là lòng đã mỏi, kiếp người này… ta đã yêu quá đủ rồi.
...----------------...
Updated 29 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Tận hai kiếp người luôn ấy, đều là yêu tận tâm can yêu tới xương tủy nhưng lại chẳng thể nói lên lời yêu. Một kiếp họ lướt qua có duyên mà không nợ, rồi tới lúc có duyên có nợ cũng chẳng nói lên được lời trong tim. Ờ thì không ngược đâu chỉ có đau tới xé lòng thôi. Ko ngược đâu chỉ dằn vặt thôi... Đọc mà pùn thúi lun ý/Sweat//Sweat/
2025-06-10
10
Phạm Hà Phương
Tận 2 kiếp tình thương sâu đậm rồi vẫn vỡ tan. Kiếp trước chưa có duyên nên đôi, đến kiếp này niềm vui nên duyên ngắn chẳng tày gang… Dằn vật tâm can, đau đến xé lòng. Nhưng ko hiểu sao tui vẫn mong 1 kiếp mới cho 2 người có thể bình yên đến với nhau, Jo mong cầu vinh hoa phú quý, ko mong địa vị quyền thế chỉ mong gặp được nhau đúng thời điểm đúng thân phận có thể bình yên trôi qua một đời
2025-06-10
0
Nấm sầu.
Mừng truyện mới nhe bà /Hey//Rose/
Tên truyện hay mà nghe ngược dữ z bà /Scowl/ Thế là độc giả lại được ăn đắng rồi /Grimace/
2025-06-06
0