Chương 3: Sống lại

Nàng nghĩ… nàng chết rồi.

Cơn đau xé thịt xé da ban đầu như ngọn sóng dữ, dần dần rút xuống thành mặt hồ tĩnh lặng. Cái lạnh tê buốt nơi xương tủy cũng tan biến, nhường chỗ cho một khoảng trống mênh mông không có điểm dừng. Mọi cảm giác đều bị cuốn trôi, chỉ còn lại một màn sương mờ trắng xoá, mỏng manh và tách biệt với thế giới mà nàng từng sống.

Nàng không còn nghe thấy tiếng la hét, cũng không còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng trong không khí. Tất cả như tan rã, chỉ còn một sự mờ nhạt đang nuốt lấy linh hồn.

Rồi bỗng nhiên, một luồng sáng trắng tinh khiết đổ ập xuống, dịu dàng bao trùm lấy nàng như vòng tay của một vị Phật. Trong khoảng mông lung đó, nàng nghe thấy những tiếng thì thầm, mềm nhẹ như gió thoảng qua rèm lụa:

“Lần gặp mặt ở kiếp này… là kiếp trước hắn phải quỳ dưới chân Phật, lạy một ngàn lần.”

“Mỗi một lạy, đổi lấy một cơ hội được nhìn thấy nàng.”

“Mỗi một cái cúi đầu, đổi lấy một hơi thở cùng chung thế giới.”

Giọng nói ấy, chẳng rõ là của ai. Nàng cũng chẳng thế cất giọng mà hỏi.

Từng câu như viết bằng máu, từng chữ như đẫm lệ. Trong ánh sáng yên bình đó, có một nỗi xót xa dày đặc, một sự tha thiết đến mức khiến lòng người rạn vỡ.

Vì được gặp nàng… mà hắn đã quỳ gối một ngàn lần.

Chỉ để đổi lấy một cơ hội, một lần được ở cùng một thế giới với nàng.

Vậy mà lại bỏ lỡ nữa rồi.

Ánh sáng ấy, không biết từ khi nào đã dần tan đi. Mùi hương trầm dìu dịu len lỏi vào khứu giác. Rồi là cảm giác tấm chăn mềm phủ lấy người, thân thể ê ẩm lạ thường, vừa nóng bừng vừa trống rỗng, như vừa trút hết toàn bộ sức lực.

Bạch Yên Hà không thể mở mắt. Nàng chỉ mơ hồ nhận ra được mình đang nằm trên giường, thân thể dường như không còn thuộc về mình nữa. Mí mắt nặng trĩu, như bị ai ép chặt. Nhưng trong lúc mê man, nàng lại thấy một bóng người.

Là một bóng lưng quen thuộc.

Dưới ánh nến tàn mờ nhạt, người ấy mặc một trường bào màu xanh, dáng đứng cao lớn, vai rộng, bước chân vững chãi nhưng không hề ngoảnh đầu lại.

Nàng cố mở miệng gọi, cổ họng khô khốc đến nỗi không thốt ra lời. Đôi môi chỉ mấp máy vô thanh. Tay nàng run run khẽ nhúc nhích dưới lớp chăn, nhưng chưa kịp với tới thì cánh cửa đã khép lại.

Người ấy đi rồi.

Cũng giống như kiếp trước… sau đêm tân hôn, hắn bước đi, không một lời nói, không một ánh nhìn, để lại nàng một mình với nỗi đau lặng câm.

Một giọt nước mắt rơi xuống, nóng hổi. Rồi nàng chìm vào giấc ngủ lần nữa, sâu hơn, mê hơn. Nàng nghĩ sự tỉnh thức ban nãy chỉ là một giấc mộng cuối cùng của người đã chết.

Không biết qua bao lâu. Tấm chăn lụa mềm mại trượt xuống theo cử động khẽ khàng của người nằm trên giường. Trong căn phòng phủ mùi hương trầm dìu dịu, ánh nến lay động lặng lẽ.

Bạch Yên Hà nằm nghiêng người, mái tóc đen rối xõa trên gối gấm, từng sợi vương trên làn da mịn màng trắng muốt. Thân thể nàng vẫn còn vương hơi ấm, hơi thở mong manh, phập phồng mơ hồ như chưa thoát khỏi cơn mộng mị.

Khi tỉnh lại lần nữa, ánh sáng ban mai đã len qua rèm the, rọi lên làn da trắng nõn của nàng một quầng sáng dịu dàng.

Bạch Yên Hà mở mắt.

Nàng thở dốc một hơi, như vừa ngoi lên từ đáy biển. Trong phút chốc, tim nàng đập hỗn loạn, hai tay ôm lấy ngực, ngơ ngác nhìn quanh. Ánh mắt ấy không còn mê man mà là hoảng loạn.

Mỗi vật trong phòng… đều quen thuộc.

Giường phượng khảm ngọc. Bình phong khắc cảnh mai tuyết. Bàn trang điểm bày hộp phấn hoa đào, cây trâm ngọc chạm khắc hình phượng vũ. Mọi thứ… đều giống như ngày nàng gả vào phủ Khang thân vương, khi còn là một tân nương mười bảy tuổi chưa biết tình yêu sẽ giết người như thế nào.

Bạch Yên Hà bật dậy.

Bên dưới lớp chăn lụa, thân thể nàng đầy vết hôn, bầm đỏ nơi vai, vết cắn nơi xương quai xanh. Tất cả vẫn còn đó, rõ ràng không phải mộng.

Nàng từ từ sờ lên mặt mình, rồi ngón tay bất giác chạm vào cổ. Nơi vừa bị dùng hình nay lại nhẵn nhụi, không tì vết.

Một cảm giác nghi hoặc loé lên trong đầu rồi sau đó nàng run rẩy kéo lấy áo khoác ngoài, bước đến bên án thư, mở hộp cẩm thạch, lấy ra một mảnh ngọc bội quen thuộc. Dưới ánh sáng, nàng thấy rõ bốn chữ:

“Thái Duyên lục niên.”

Tay nàng buông thõng. Ngọc bội rơi xuống sàn, phát ra một tiếng “keng”.

Bạch Yên Hà ngồi sụp xuống, run rẩy, nước mắt trào ra không thể kiểm soát.

Nàng đã sống lại.

“ Cái gì vậy? Đã nói là không gặp lại mà?”

Tim Bạch Yên Hà đập muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.

“ Đã nói là không cần mà!!!” Nàng bực mình hét lên.

Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thì liền gọi với vào.

“ Vương phi, người tỉnh rồi à?”

Giọng nói đó là của A Đào, nô tì bồi giá của nàng.

Bạch Yên Hà cắn chặt môi dưới, hai tay bấu lấy mép áo, cả người run lên từng hồi. Nỗi kinh hoàng từ giấc mộng kia còn chưa tan, thì hiện thực trước mắt lại càng khiến nàng bối rối hơn gấp bội. Nàng đã chết… rõ ràng đã chết. Thế nhưng hiện giờ, giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên ngay bên ngoài cánh cửa.

Nàng run rẩy đáp một câu.

“ Tiểu Đào…”

A Đào không nghe thấy tiếng chủ tử mình trả lời liền đẩy cửa đi vào, trên tay là một thau nước ấm.

“ Vương ph—“

A Đào khựng lại khi nhìn thấy Bạch Yên Hà đang ngồi trên sàn, mắt đỏ hoe.

“Vương phi!” A Đào hốt hoảng, suýt làm đổ cả thau nước. Nàng vội vã đặt nó sang một bên, nhào tới đỡ lấy Bạch Yên Hà.

“Người sao vậy? Trời ơi… sao lại ngồi dưới đất thế này? Người không khỏe ở đâu à?”

Bạch Yên Hà không đáp. Nàng nhìn A Đào, nhìn gương mặt quen thuộc kia, hốc mắt càng đỏ hơn. Bàn tay nàng run lên, siết chặt lấy cánh tay A Đào.

“Tiểu Đào… là thật sao?”

“Vương phi…” A Đào nghẹn ngào

“Là thật! Là nô tì đây, là A Đào của người đây. Người làm nô tì sợ muốn chết…”

Bạch Yên Hà bất giác ôm chầm lấy A Đào, ghì chặt. Trái tim nàng nhói đau từng cơn, nhưng đồng thời cũng dần dịu lại. Cảm giác mềm ấm từ thân thể A Đào, hơi thở thật của người sống, mùi hương thân quen từ áo vải của nha hoàn… tất cả đều không phải là mộng.

Là thật.

Nàng thật sự đã quay về.

A Đào bị nàng ôm chặt đến mức gần như không thở nổi, tay chân luống cuống:

“Vương phi, người làm sao vậy? Có phải… có phải trong mộng gặp ác mộng không? Người đừng dọa nô tì mà…”

Một lúc lâu sau, Bạch Yên Hà mới buông A Đào ra, chậm rãi gượng đứng lên. Toàn thân nàng vẫn còn mỏi rã rời, như vừa sống lại từ trong biển máu.

Bạch Yên Hà vừa đứng dậy, bàn tay chợt kéo lệch vạt áo. Đôi mắt nàng vô thức liếc xuống cổ và xương quai xanh—rồi sững lại.

Trên làn da trắng mịn, lốm đốm từng vết đỏ nhạt, chỗ sâu chỗ cạn, chỗ rõ như bị cắn, chỗ lại lờ mờ như dấu tay ai để lại. Càng nhìn xuống, dấu vết càng nhiều, ẩn hiện dưới lớp áo ngủ mỏng manh, chẳng khác nào… vừa trải qua một đêm kịch liệt.

Cả người nàng như bị ai nhúng vào nồi nước sôi.

Bạch Yên Hà lập tức kéo áo lại, mặt đỏ bừng lên như bị thiêu đốt.

“…!!!”

Trời đất ơi.

Nàng chợt nhớ ra cái bóng lưng đêm qua. Nhớ ra cảm giác ê ẩm nơi thắt lưng. Nhớ ra thân thể mình lúc tỉnh dậy rõ ràng là đã bị người ta “vận dụng” đến không còn chút sức lực.

Không lẽ…

“Vương phi? Người sao thế ạ?” A Đào ở bên thấy nàng đờ người thì lo lắng gọi.

Bạch Yên Hà ho một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì, mặt vẫn còn đỏ đến tận mang tai:

“Không… không sao. Chỉ là… thấy hơi nóng.”

A Đào chớp mắt ngây thơ:

“Ơ, để nô tì mở cửa sổ nhé!”

“KHÔNG!” Bạch Yên Hà bật thốt, khiến A Đào giật mình.

“Không cần. Để vậy được rồi. Ta… ta tự thấy ổn.”

Bạch Yên Hà ngồi bên mép giường, kéo cổ áo che đi dấu vết đáng xấu hổ, gò má vẫn còn đỏ như bị nắng thiêu. Nhưng trong lòng thì đã bắt đầu nổi giông bão.

Cái tên súc sinh đó! Không phải người!

Nàng nghiến răng mắng thầm, mặt đỏ rực vì xấu hổ, ngực phập phồng vì tức giận.

Lần nào cũng như đánh trận! Không ôm lấy một cái, không nói một lời dịu dàng, cứ như nàng là… là thứ đồ hắn mua được vậy!

Người đâu mà bạc tình vô sỉ đến thế!

Bạch Yên Hà ôm mặt, vừa giận vừa xấu hổ, càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là mất mặt đến mức không thể ngẩng đầu.

Kiếp trước nàng chịu đựng ba năm hôn nhân lạnh như băng, giờ sống lại… lại bị hắn cưỡi lên đầu lên cổ từ đêm đầu tiên?!

Cái thứ nghiệt duyên chó má này rốt cuộc là do ai tu mấy kiếp mà được chứ nàng thì chắc chắn là gãy nhang rồi!

A Đào ở ngoài thấy vương phi nhà mình lúc thì thở dài, lúc thì rên rỉ, lại tưởng nàng chưa tỉnh hẳn nên dè dặt hỏi nhỏ:

“Vương phi… có cần nô tì đi sắc thuốc an thần không ạ?”

Bạch Yên Hà quay phắt ra sau, ánh mắt bốc lửa:

“Không cần thuốc! Cho ta cây gậy!”

A Đào trợn tròn mắt.

“…Vương phi muốn… đánh ai ạ?”

Nàng hít một hơi thật sâu, nghiến răng:

“Đánh tên súc sinh nào đêm qua xông vào phòng ta!”

A Đào ngẩn ngơ:

“Ơ… nhưng đêm qua là—”

“Câm miệng!!!” Bạch Yên Hà hét lớn, rồi vội vàng lấy chăn trùm đầu.

Nàng không muốn nghe. Nàng không muốn biết. Cũng không muốn nghĩ nữa.

Nếu còn nghĩ thêm chút nữa… chắc nàng sẽ lôi Khang thân vương ra, đánh cho hắn gãy thêm mấy kiếp nữa.

Nghĩ đến cái bóng lưng kia, tim nàng lại dâng lên một trận nghèn nghẹn. Mơ mơ hồ hồ, trong lúc nàng mê man, hắn bước ra khỏi phòng không một lời từ biệt. Y như kiếp trước, sau đêm tân hôn lạnh lẽo.

Càng nghĩ càng tức, càng tức lại càng đau lòng.

Quỳ một ngàn lạy dưới chân Phật để được gặp lại ta ư?

Vậy mà gặp rồi lại đối xử như vậy? Lạy một ngàn lần để cưỡi ta như ngựa chắc?

“Lục Triều Dận, ngươi đừng có mơ lần sau còn được dễ dàng như vậy!”

Bạch Yên Hà nghiến răng ken két, bàn tay nhỏ nắm chặt góc chăn như sắp vò rách.

Ngoài cửa, A Đào lại dè dặt hỏi:

“Vương phi… hay là người để nô tì vào chải tóc giúp người nhé? Chút nữa người còn phải vào cung thỉnh an. Vương gia đã lên triều rồi ạ”

“ Ừ, chải lại tóc giúp ta”

“ Theo quy củ thì người phải đi thỉnh an hoàng hậu trước, sau đó mới có thể đến thăm Viên tần”

Viên tần chính là nhị tỷ tỷ của nàng, là Yên Vân công chúa.

Bạch Yên Hà ngồi trước bàn trang điểm, tay nhấc lược gỗ lên rồi lại buông xuống. Nghe A Đào nhắc đến Viên tần, lòng nàng khẽ động.

Nhị tỷ…

Kiếp trước, nàng luôn cho rằng tỷ ấy là người duy nhất trong hoàng cung thật lòng thương nàng. Là công chúa cao quý lại gả vào làm tần phi, thế nhưng mỗi lần gặp nhau, tỷ vẫn luôn nắm tay nàng, dịu dàng hỏi han từng chút một. Nàng tin tưởng tỷ, kính trọng tỷ, thậm chí từng nghĩ, nếu không có nhị tỷ, năm đầu tiên làm vương phi chắc nàng đã phát điên rồi.

Nhưng rồi cũng vì nàng, vì bảo vệ đứa em gái mà phải chết thảm trong ngục tối phủ Tấn vương. Đến cả một tấm chiếu đắp lên người cũng không có. Mẫu quốc đã phục hồi nhưng tỷ tỷ của nàng không còn được nhìn thấy hoà bình nữa.

Cho dù là sủng phi của bản thân, Tấn Vương cũng không tiếc mà xuống tay. Tàn độc hơn cả ác quỷ chính là bọn người Tấn quốc này, những kẻ ăn trên đầu trên cổ dân. Tấn Vương, Lục Triều Thịnh chỉ xem tỷ tỷ nàng là món đồ, cưng chiều hết mực nhưng đến cuối cùng không vui nữa thì thẳng tay đập bỏ.

Giờ Bạch Yên Hà sống lại rồi, những nỗi đau ở kiếp trước nàng không cho phép nó lặp lại với nàng hay với tỷ tỷ nàng.

Không bao giờ.

...----------------...

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Quỳ một ngàn lạy thành tâm dưới chân phật để được gặp lại nàng, vậy mà khi gặp lại rồi chàng lại lạnh lùng hờ hững vậy sao. Hai kiếp đều là nghiệt duyên chỉ toàn thương tổn và đau khổ... kiếp này sống lại nàng sẽ dạy dỗ lại phu quân thật tốt/Casual/

2025-06-10

8

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play