#Chap 2 | Một cơn sốt, một vết dao.

Tác Giả
Tác Giả
Khủng bố flop fic hã…
____________________________
Nói xong, anh tiếp tục cúi xuống lau vết máu dính trên giày mình
Em nhìn anh ngơ ngác một lúc rồi cất giọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi…
Anh ngẩng lên nhìn em, nhướn nhẹ mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xá.c của bố em…vẫn nằm ở căn trọ cũ đúng không ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh như ch.ết lặng, bất động tại chỗ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dọn rồi.
Câu nói của anh. Tuy chỉ vỏn vẹn 2 chữ nhưng cũng đủ để bén như dao đâm sâu vào tim em
Em mím chặt môi, tay siết chặt mền hơn rồi giọng run hỏi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em…xin lại được không ạ?
Anh nghe rõ câu hỏi của em. Nhưng thứ anh để ý là giọng em.
Run. Rất run.
Không phải run vì sợ hãi mà run vì sắp kìm khóc không nổi
Anh buông đôi giày đang lau dở. Từ từ lại gần em
Anh đứng trước mặt, cúi xuống nhìn em.
Còn em thì ngồi trên giường, ngước lên nhìn anh
Anh nhẹ nhàng nâng cằm em lên, cúi thấp người xuống rồi hôn lấy môi em.
Không mạnh bạo nhưng đủ sâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…
Được 5p thì anh bế em ngồi trên bàn làm việc của mình
Anh chống một tay xuống bàn và một tay ôm lấy eo em. Lưỡi anh cứ quấn lấy lưỡi em một cách mê muội
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ức~
Tầm 15p thì em hết hơi. Em vỗ nhẹ lấy vai anh như ra hiệu bản thân mình sắp ngạt thở
Anh rời môi em. Ôm lấy em rồi vùi đầu vào hõm cổ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh xin lỗi em…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em dần hiểu ra vấn đề và đẩy anh ra
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin về để làm đám rồi xây m.ộ riêng cho bố thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết bố tệ nhưng mà…chữ hiếu em viết chưa thành…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giờ anh cũng lỡ rồi…em không có gì để lập m.ộ thăm bố thường xuyên được…
Nói đến đây, giọng em run lắm rồi, tay em cứ bấu chặt lấy áo đến nhăn nhúm cả lên
Bỗng em nấc lên, người em run, tay này cứ cấu sang tay kia
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức…
Anh nhìn em nhỏ này cố gắng gồng chịu hết nổi rồi
Anh ôm lấy eo em rồi bế xốc lên
NovelToon
( Anh đứng bế em chứ không phải ngồi bế như trên ảnh )
⚠ HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT MINH HỌA
.
Em hoảng nhẹ, theo phản xạ bám chặt lấy anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thả em xuống! //vùng vẫy nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Im! //vỗ mông em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ah~ //cong người//
Em rên lên một tiếng rõ ngọt như rót mật vào tai
Anh cười nhẹ rồi ghé sát tai em thì thầm nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Em rên ngọt lắm mèo con~"
Em ngại ngùng, rúc mặt vào cổ anh rồi dở giọng nũng nịu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh bắt nạt iem…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thương em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thì quấn quanh mền, chùm kín người mình trên giường, mắt thì cứ chăm chú nhìn từng cử chỉ của anh lau giày
Bỗng trong đầu em nảy ra việc để làm, em liền gọi anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi…
Anh ngẩng mặt lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xuống bếp…nấu chút đồ ăn cho hai đứa mình lót dạ nhé?
Anh cau mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em còn yếu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngồi yên, anh xuống nấu cho.
Em mím môi, đôi mắt rưng rưng nhìn anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em muốn làm gì đó cho anh mà…
Thế là anh đứng phía sau, như cái bóng lớn che cả người em.
Em đứng trước bếp, vụng về cầm trứng. Lỡ tay…nứt vỏ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hỏng rồi…
Em cuống. Anh chạm nhẹ tay em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh ăn cái trứng méo xẹo này cũng được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em luộc.
Em cười xinh rồi cho trứng vào nồi luộc.
Trứng chín. Bóc xong, em cười tươi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết không ai từng nấu gì cho anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy từ giờ về sau…em nấu cho anh nhé?
Anh nuốt trứng, nhưng thấy nghẹn nhẹ ở cổ họng mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nước đây ạ.
Anh cầm lấy ly nước, uống như ch.ết khát.
Bớt nghẹn đi phần nào.
Đến tối
Em lại lên cơn sốt.
Nhưng lần này, sốt không vì bệnh.
Em gặp ác mộng. Rồi vùng dậy, chạy trốn khỏi phòng.
Trời mưa. Em trượt chân ngã, trán đập xuống nền xi măng lạnh.
Khi anh tìm thấy em, người em ướt sũng, mắt không còn nhìn rõ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh là ai?
Tim anh hụt đi một nhịp. Anh bế em lên, miệng lẩm bẩm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là người không để em bị tổn thương thêm lần nữa…
Cả đêm, anh không rời giường em. Lúc em mê sảng kêu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng đâm em…em sợ dao…
Anh run tay. Rút con dao Nhật giấu dưới gối, ném ra cửa.
Từ đó, mỗi lần em khóc, anh lại cảm thấy tay mình dính máu em…
...
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy.
Em ngớ người nhìn xung quanh như mèo con còn mơ ngủ
Bỗng em thấy áo sơ mi đen của anh không còn nồng mùi thuốc súng, mà có chút hương sữa…thơm dịu nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh giặt áo à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy mùi này đâu ra?
Anh lặng im. Em rúc vào lòng anh thì thầm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Hì…"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Em lén giặt áo anh bằng xà phòng em hay dùng đó"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Để anh lúc nào cũng có mùi của em bên mình"
Quang Anh cứng người. Rồi cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai em
Em bấu nhẹ vai anh rồi rướn người rên khẽ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ha~
Anh nhìn em. Cười khẩy nhẹ rồi nâng cằm em lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn chiếm hết anh đến thế à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…vâng~
Anh cười gian, tay bóp lấy ngực em mà nắn nó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chiếm lại nhé?
Em bị anh cưỡng hôn. Trả lời chẳng được nên đành gật đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…ha~
____________________________
Tác Giả
Tác Giả
Chap sau…H không nhể?
Tác Giả
Tác Giả
Để xem đã.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play