[ Chu Tả ] NHÀ TÔI CÓ MỘT CON HỒ LY
Chương 1
Tả Hàng
Tả Hàng
Sinh viên năm cuối ngành khảo cổ, sống nội tâm, hay càu nhàu, sống tự lập. Không ngờ cuộc đời cậu bị đảo lộn khi vướng phải một hồ ly cổ đại mê dính người.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Một hồ ly ngàn năm tu luyện, bị phong ấn trong bình do từng phạm luật yêu người. Vẻ ngoài đẹp ngây người, nhưng đầu óc như trang giấy trắng, hành động ngô nghê. Mỗi lần bị Tả Hàng mắng lại cụp tai như cún con.
Trời cuối thu lất phất mưa, Tả Hàng kéo cái áo khoác rách vai, lưng ướt đẫm, tay vẫn gồng mình ôm một cái thùng giấy cồng kềnh từ chợ đồ cũ về nhà trọ. Căn nhà cậu thuê nằm sâu trong hẻm nhỏ, tường đã mốc, gạch lát sàn bong tróc, nhưng với sinh viên năm cuối sống một mình như cậu, thế là đủ.
Tả Hàng
Hầy… nặng chết đi được…
Cậu lầm bầm, đẩy mạnh cửa phòng trọ, vừa bước vào liền trượt chân vì dép trơn nước mưa
Cả người ngã ngửa ra sau, cái thùng giấy lăn lóc, bên trong phát ra tiếng cốp khô khốc. Cậu choáng váng bò dậy, hoảng hốt mở ra kiểm tra.
Tả Hàng
Trời ơi đừng nứt, đừng nứt…
Bên trong là một chiếc bình cổ men lam ngả màu, đường nét hoa văn tinh xảo, kiểu dáng thời Minh. Một món hàng quý hiếm mua với giá bèo nhèo vì người bán không biết giá trị thật.
May quá – chỉ có một vết nứt nhỏ sát miệng bình.
Tả Hàng vừa định nhấc bình lên lau khô thì đột nhiên...
Từ chiếc bình phát ra một làn khí trắng mờ mịt
Sàn nhà run lên khe khẽ. Không khí trong phòng lạnh đột ngột, đèn điện nhấp nháy như có ai cắt nguồn. Cậu giật nảy người, buông tay làm chiếc bình rơi hẳn xuống sàn.
Vết nứt nhỏ mở rộng. Một luồng sáng tím bắn thẳng lên trần.
Tả Hàng
Gì vậy?! Động đất à?!
Một tiếng ầm nữa vang lên, sàn gạch rạn ra, rồi… một người đàn ông trần như nhộng, tóc dài rối tung, từ trong luồng sáng rơi phịch xuống sàn nhà trước mặt Tả Hàng.
Người kia có thân hình hoàn hảo như tượng tạc – vai rộng eo hẹp, làn da trắng hơn cả da con gái, mắt dài đuôi phượng đang dán chặt vào cậu như thể... nhận chủ.
Người đàn ông chớp mắt, rồi nghiêng đầu, đôi tai dài lông trắng hiện ra trên đỉnh đầu rung nhẹ. Giọng nói khàn khàn như mới tỉnh giấc ngàn năm.
Chu Chí Hâm
Ngươi là… người giải phong ấn ta?
Tả Hàng
…Phong ấn gì cơ?! Tôi chỉ mua cái bình này ở chợ đồ cũ…
Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, mái tóc dài rủ xuống che nửa khuôn mặt. Trông hắn đẹp đến khó tin, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề giống người – cử chỉ ngây ngô, ánh mắt ngơ ngác như thú nhỏ vừa được thả ra khỏi lồng.
Chu Chí Hâm
Ta tên Chu Chí Hâm. Là hồ ly tu luyện ngàn năm, bị phong ấn vì phạm điều cấm…
Tả Hàng
Tôi… tôi không quan tâm! Mặc đồ vào trước đã!!
Hai mươi phút sau, Tả Hàng thở phì phò, ném cho hắn cái áo thun cũ và quần đùi sọc của mình. Gã hồ ly lúc đầu không biết cách mặc, còn định… luồn chân vào cổ áo, khiến cậu phải vừa gào vừa xỏ tay giúp.
Hắn ngồi khoanh chân trên sàn, hai mắt nhìn quanh căn nhà như khám phá thế giới mới. Nhìn thấy tủ lạnh phát sáng liền há miệng sợ hãi, nghe tiếng lò vi sóng kêu “ting” thì nhảy dựng như con mèo thấy nước sôi.
Tả Hàng
Không, tôi biết rồi. Tôi hỏi là… tôi. Tôi tên gì?
Tả Hàng
Tên tôi là Tả Hàng. Gọi tên, không phải gọi kiểu cổ đại đó!
Chu Chí Hâm gật đầu cái rụp. Một lát sau lại ngồi xổm cạnh cậu, ánh mắt long lanh nhìn chăm chăm vào miếng sandwich trên tay cậu như chó con đợi ăn.
Chu Chí Hâm vừa ăn vừa kêu “ngon quá”, còn chồm sang liếm mép Tả Hàng khiến cậu trợn trắng mắt. Cậu hất hắn ra, đỏ mặt quát
Tả Hàng
Ăn thì ăn cho nghiêm túc! Tôi không phải mẹ cậu!
Chu Chí Hâm cười ngô nghê, gãi gãi tai, gật đầu
Chu Chí Hâm
Không phải mẹ. Là bạn đời.
Tả Hàng
Tôi chưa từng có người yêu! Không yêu động vật! Cậu là hồ ly, tôi là người!
Chu Chí Hâm ngồi xếp bằng, tay chống cằm nhìn cậu bằng ánh mắt si mê.
Chu Chí Hâm
Nhưng ta đang là người hình. Có thể yêu.
Tả Hàng
Cậu biết yêu là gì không?!
Hắn im lặng một lúc, rồi thì thầm
Chu Chí Hâm
…Là đi theo ngươi mọi nơi. Ngươi mắng, ta cụp tai. Ngươi buồn, ta ngồi cạnh. Ngươi lạnh, ta ôm ngủ.
Tả Hàng không nói được nữa.
Đêm đó, khi cậu đang nằm co ro trong chăn, phía sau cánh cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng bước chân lén lút.
Chu Chí Hâm len vào, nhảy lên giường, cuộn người sát lưng cậu như con mèo lớn.
Tả Hàng
Ra khỏi phòng tôi ngay lập tức.
Chu Chí Hâm
Ta sẽ không làm gì. Chỉ ngủ kế ngươi.
Tả Hàng
…Không được dính vào người tôi.
Tả Hàng
Không được thở vào gáy tôi!
Tả Hàng
Và không được cọ đuôi vào chân tôi!
Tả Hàng đập mặt vào gối, thì thầm
Tả Hàng
Tôi là người thường, không phải là người định mệnh của hồ ly gì hết… Làm ơn ai đó phong ấn lại hắn giúp tôi với…
Ngoài cửa sổ, gió thổi ào ào.
Trong phòng, có một hồ ly đang ôm chủ nhân say giấc, đôi tai cụp lại mềm mại, đuôi nhẹ nhàng ve vẩy theo nhịp thở của người kia
Comments