Viên Kẹo Đắng|CapRhy] | SHORT FIC

Viên Kẹo Đắng|CapRhy] | SHORT FIC

#01:

Viên Kẹo Đắng | Chapter 01:
NovelToon
Tôi gặp Hoàng Đức Duy năm tôi mười lăm tuổi.
Cái tuổi mà tôi nghĩ mình đã lớn, nhưng thật ra lại nhỏ bé vô cùng trong mắt người khác. Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày đó, cái khoảnh khắc khiến đời tôi từ đó về sau chẳng còn giống như trước.
Mấy đứa trong khu thường xầm xì về anh. Nói anh ngông cuồng, bất cần. Ánh mắt anh lúc nào cũng như muốn thiêu đốt mọi thứ. Một ánh nhìn sắc như dao cạo, chẳng ai dám đối mặt quá vài giây. Người ta gọi anh là "họa sát" của trường, đụng vào là gãy xương chứ chẳng chơi.
Tôi không biết vì sao mình lại chẳng sợ. Có lẽ là do tôi vốn cũng chẳng còn gì để mất.
______________________________
Ngày hôm đó, tôi bị đám con nhà giàu trong lớp kéo vào cái nhà kho cũ sau dãy phòng thực hành. Trường tôi lâu năm, nên chỗ đó ít người lui tới, gạch nền mốc meo, bụi phủ từng tầng, ánh sáng mờ nhòe qua ô cửa chớp đóng sập từ lâu.
Chúng nắm cổ áo tôi lôi vào. Tôi không nhớ nổi mình đã phản kháng kiểu gì à không, chắc là chẳng phản kháng nổi gì cả.
Tôi vốn nhỏ con, cao chưa đến mét sáu, cân nặng thì chỉ vỏn vẹn 28 ký. Mấy đứa kia thân hình lực lưỡng, có đứa đã bắt đầu có ria mép, còn tôi thì như cây sậy bị gió thổi nghiêng.
Tôi bị đè dính vào tường. Một đứa giật phăng phù hiệu trên áo tôi rồi cười khẩy, giọng khinh khỉnh.
???
???
:"Nghèo rớt mà cũng bày đặt học trường tư hả?"
Rồi đứa to con nhất giơ chân, đạp mạnh vào hông tôi. Cơn đau thốn lên tận óc, khiến tôi phải cắn chặt môi, không thốt lên tiếng nào. Tôi biết mà càng la lên thì tụi nó sẽ càng hứng thú.
Nên tôi im lặng.
Chỉ biết ôm đầu, co người lại, cố để những cú đá không trúng vào mặt hay chỗ hiểm.
Máu trong miệng tôi đã bắt đầu có vị tanh. Tai tôi bắt đầu ù đi. Mọi âm thanh như biến dạng, chỉ còn tiếng nện vào thân thể mình vang dội như tiếng sấm trong lòng rỗng.
Tôi không khóc. Không phải vì mạnh mẽ gì đâu. Chỉ là tôi biết, nếu tôi khóc, tôi sẽ gục thật sự.
Rồi bất chợt mọi thứ ngưng lại.
Một âm thanh vang lên, lạ lẫm, cộc cộc.. là tiếng giày. Cánh cửa nhà kho kêu kẹt một tiếng nặng nề, như tiếng mở đầu cho một đoạn phim không ai ngờ tới.
Tiếng bước chân tiến lại gần. Đám kia lùi lại, hoang mang.
Rồi một giọng nói trầm, khô khốc vang lên.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Nhóc con, mày là con trai đấy. Không biết đánh trả sao?"
Giọng nói đó khiến tôi mở mắt ra.
Qua hàng mi ướt và ánh sáng lờ mờ, tôi thấy dáng người cao lớn đứng trước mình, tay đút túi quần, áo sơ mi trắng xắn tay tới khuỷu, đôi mắt lạnh như mặt hồ mùa đông. Nhưng sao.. tôi không thấy sợ.
Hóa ra là anh. Hoàng Đức Duy.
Bóng tối chợt ùa tới và tôi ngất lịm đi.
__________________________
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lạ. Trần nhà màu trắng. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Tôi nhận ra đây là phòng y tế của trường.
Tôi nhúc nhích tay trái tê rần, được băng bó gọn gàng. Hông phải thì nhức nhối như bị giằng ra từng thớ thịt. Nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất..là người đang ngồi cạnh giường.
Anh.
Hoàng Đức Duy.
Anh chống cằm trên cái bàn trắng kê sát giường tôi. Ánh mắt nhìn tôi chẳng hề rời nửa khắc.
Tôi vừa xoay đầu thì anh liền dựng người thẳng dậy, ánh mắt lạnh lại như thể chưa từng nhìn tôi với vẻ gì đặc biệt.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Thức rồi à?"
Giọng anh khô khốc như câu mệnh lệnh.
Tôi gật đầu khe khẽ.
Anh đẩy về phía tôi một khay cháo đã nguội và vỉ thuốc nhỏ.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Ăn cháo rồi uống thuốc đi."
Tôi chưa kịp cảm ơn thì anh nói thêm.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
: "Rồi nộp phí bảo kê."
Tôi ngơ ra.
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Em..em không có tiền."
Anh nheo mắt nhìn tôi một lúc, rồi bật cười khẽ.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Ai nói tao lấy tiền mày?"
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Vậy.. anh muốn gì?"
Anh không đáp ngay. Ánh mắt nhìn sang cặp sách của tôi đặt ở chân giường. Một lúc sau anh mới nói, giọng đều đều.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
: "Trong cặp mày có viên kẹo. Kẹo cũng được."
Tôi chớp mắt.
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Nhưng.. chỉ có một viên."
Anh vẫn lạnh lùng.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Mỗi ngày, đem đến lớp cho tao. Một viên."
Tôi bật cười.. nhẹ thôi, vì đau.
Nhưng trong lòng tôi như ấm lên.
Tôi thầm nghĩ, vẻ ngoài đâu nói lên được gì .Nhỉ?
______________________________
Từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều bỏ một viên kẹo vào hộc bàn anh. Có khi là kẹo bạc hà, có khi là kẹo sữa mềm. Tôi không biết anh có ăn không, nhưng tôi biết..hôm nào tôi quên, sẽ thấy một tờ giấy nhớ dán lên bàn.
| - Nợ kẹo: 1. Lãi: gấp đôi.
Và hôm sau tôi phải mang hai viên.
Cứ thế, viên kẹo trở thành nợ duyên.
Còn anh.. thì thành một thứ gì đó rất lớn trong đời tôi.
_____________________________
- End | Chapter 01 -
Hot

Comments

Thảo Mi. (Cá)

Thảo Mi. (Cá)

Gâu gâu gâu ẳng ẳng ẳng, chách chách meo meo, hú hú khẹc khẹc, hula hula hula, sớm ạ.=))

2025-06-18

5

𝐦𝐞𝐨𝐨_౨ৎ

𝐦𝐞𝐨𝐨_౨ৎ

nghèo thôi chứ ai cấm học=)), nói chuyện nghe mà cười địch lủng nhà.

2025-06-19

5

𝘮𝘢̈𝘪̨𝘢̄𝘯́𝘩.ˇ

𝘮𝘢̈𝘪̨𝘢̄𝘯́𝘩.ˇ

Cái này là suy dinh dưỡng rồi đúng khôm?=)).

2025-06-19

6

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play