Thiên Đạo Cẩm Tâm.

Thiên Đạo Cẩm Tâm.

Chương 1.

Ta là Triệu Vân Chi tiểu nữ của Triệu Tĩnh Vương, một vương gia khác họ được tiên hoàng thân phong, vì ông nội ta có công phò tá nhà Trần dựng nghiệp. Năm ấy, Trần Diệu đăng cơ xưng đế, quốc hiệu là Đại Thịnh, niên hiệu An Dương. Nhà ta cũng vì thế mà được phong vương. Đến năm An Dương thứ mười, tiên hoàng băng hà. Một đêm cung biến nổi lên, thánh chỉ ban xuống, truyền ngôi cho thái tử Trần Khải, lấy niên hiệu mới là Bình Khải.

Năm Bình Khải thứ ba, ông nội ta qua đời. Cha ta Triệu Thành kế thừa tước vị và binh quyền. Ông là công thần trấn thủ biên cương, vừa được sủng ái vừa nắm thực quyền, trở thành vị vương gia khác họ có quyền lực và tiếng tăm nhất.

Nhưng thời thế xoay vần.

Năm Bình Khải thứ bảy, biên cương đại loạn. Kẻ xâm lăng là Bắc Thương một quốc gia hùng cường phía bắc do chính quốc chủ Hạ Phong Dực thân chinh cầm quân. Vị quốc chủ ấy nổi danh là chiến thần trẻ tuổi, khát máu, tàn bạo, mỗi bước chân là máu đỏ thấm đất. Cha ta giao chiến nơi sa trường, nhưng thất bại. Quốc thổ mất, tội danh giáng xuống.

Từ công thần, cha ta trở thành tội thần.

Hai huynh trưởng của ta cũng là bại tướng. Nhà họ Triệu từng một thời vinh hiển rực rỡ, trong khoảnh khắc đã trở thành tang môn chi địa. Cửa nhà bị niêm phong, tài sản bị tịch thu, ân sủng năm xưa giờ chẳng còn sót lại điều gì.

Phụ thân ta Triệu Thành khi bị áp giải về kinh, trên đường đi đã bị dân chúng quá khích vây đánh. Quan lại thì bạc nhược, binh sĩ thì hèn nhát, chẳng ai bảo vệ nổi ông toàn thây trở về.

Hai vị ca ca ta, mỗi người một kết cục thương tâm. Đại ca Triệu Quách vì thương thế quá nặng gục ngã nơi đất khách, thi thể cũng không thể đưa về quê nhà. Còn nhị ca Triệu Bách trước ngày cha ta bại trận, đêm ấy từng dẫn quân đánh tập hậu địch, nhưng không may trúng kế.

Từ đó bặt vô âm tín.

Mẹ ta mất từ sớm. Đến khi nhà tan cửa nát, chỉ còn lại một mình ta giữa kinh thành phồn hoa này.

Ta Triệu Vân Chi thân mang danh con gái bại tướng, sống lay lắt để trấn an lòng quân vương. Nhà chẳng còn, cha mất, huynh đệ thất lạc, thân cô thế cô, trở thành cái gai trong mắt bao người. Thiên hạ mặc sức chèn ép, không ai cần giữ lễ.

Năm Bình Khải thứ mười, ta mười sáu tuổi không nhà, không cửa, không thân thích chỉ còn lại một tấm thân mảnh mai giữa triều cục rối ren.

Cũng năm ấy, Đại Thịnh cầu hòa Bắc Thương. Hạ Phong Dực đưa ra những điều kiện trên trời: tài vật, đất đai, cống phẩm quý hiếm thậm chí một nửa giang sơn cũng phải dâng lên. Mà điều cuối cùng… lại là công chúa hòa thân.

Trong cung, các công chúa đã đến tuổi đều đã xuất giá, người còn lại thì quá nhỏ. Hoàng đế băn khoăn chọn lựa, cân đo đong đếm từng gương mặt. Rốt cuộc, người được chọn lại là ta.

Tháng tám năm ấy, một đạo thánh chỉ được ban xuống. Ta được phong làm công chúa, hiệu là Hảo An, định ngày mồng chín tháng chín sẽ khởi hành, lên đường sang Bắc Thương hòa thân.

Từ một nữ nhi mang thân phận tội thần, trong vòng một tháng, ta phải học thuộc lễ nghi cung đình, khuôn phép nghi thức, dáng đi, lời nói, cách cười, cả cách quỳ lạy cho đúng với thân phận công chúa Đại Thịnh.

Tháng chín, trời trong như gương, gió nhẹ như tơ. Thành Vĩnh Châu chìm trong sắc đỏ rực rỡ. Cờ xí phần phật theo gió, nhạc trống vang rền, quan quân giăng kín hai bên bạch đạo, từ Hoàng Môn kéo dài đến tận đại điện Long Thịnh.

Hôm nay là ngày Triệu Vân Chi ta quận chúa danh nghĩa hành đại lễ phong hàm trước hoàng đế và bá quan, chính thức trở thành công chúa hòa thân, đại biểu cho hòa hiếu giữa hai quốc triều.

Nàng bước ra từ điện Phượng Hoa, thân vận xiêm y gấm đỏ thêu rồng phượng, đai ngọc ôm sát eo thon, mũ phượng cẩn châu ngọc khẽ ngân vang theo từng bước chân. Ánh nắng đầu thu chiếu lên người nàng, dịu dàng mà chói mắt, khiến cả dáng hình như phủ một tầng sáng mờ ảo, thanh lệ mà tĩnh lặng.

Mười sáu tuổi, dung mạo như ngọc, đoan trang khiến người phải ngoảnh nhìn. Nhưng tiếc thay, số phận lại chẳng ban cho nàng một cuộc đời bình an như bao nữ tử khuê phòng khác.

Vì thân phận của nàng, và cũng bởi Đại Thịnh trong trận chiến này đã mất quá nhiều, nên ngay cả hoàng đế cũng chẳng còn cho nàng một sắc mặt tử tế. Lễ nghi gì có thể giản lược đều bị giản lược, danh nghĩa là công chúa hòa thân, nhưng nghi lễ lại không khác gì một cuộc tiễn đưa vội vã.

Không có ban chiếu cáo thiên hạ, không có đại lễ rình rang kéo dài ba ngày ba đêm như thường lệ. Mọi thứ đều được sắp xếp gấp gáp và lạnh nhạt, như thể chỉ mong nàng sớm rời khỏi kinh thành, để mọi chuyện theo đó chấm dứt.

Sau lễ phong hàm, nàng được nâng lên kiệu.

Đội ngũ đưa công chúa hòa thân lặng lẽ rời khỏi cổng thành, không kèn không trống, không hoa không pháo. Đám người đưa tiễn đứng hai bên, người cúi đầu tiễn biệt, nhưng cũng không ít kẻ ngoảnh mặt làm ngơ.

Có người biết ơn nàng vì nàng đã dùng chính thân mình đổi lấy một chút bình yên tạm bợ cho giang sơn này. Nhưng cũng có người oán hận bởi nàng là con gái của bại tướng, là cốt nhục nhà Triệu, gia tộc từng bị quy là mang tai họa đến cho quốc gia.

Ngày ấy nàng gả đi, của hồi môn đem theo chỉ vỏn vẹn mấy món đơn giản một rương y phục lễ nghĩa, một số vật dụng thân cận, vài món trang sức cũ.

Không phượng liễn dát vàng, không tráp ngọc nạm châu.

Chỉ có một cỗ kiệu đỏ, lặng lẽ lăn bánh giữa sắc trời trong vắt tháng chín, mang theo một thiếu nữ mười sáu tuổi đi xa khỏi quê hương, về phía một cuộc đời mà chính nàng cũng không biết sẽ đi về đâu.

Kể từ ngày rời khỏi kinh thành, ta ăn gió nằm sương, ngồi kiệu dập dềnh theo đoàn đưa dâu suốt mấy nghìn dặm, vượt núi băng rừng, ngày đi đêm nghỉ, không một phút thảnh thơi. Những cung cách công chúa từng được dạy, trong gió bụi đường dài đều hóa thành phù phiếm.

Đến khi tiến sát biên giới Bắc Thương, đoàn đưa dâu dừng lại. Tại trạm giao nhận giữa hai quốc thổ, tướng quân Đại Thịnh dẫn ta ra giữa đất trời mênh mông, nơi không còn là lãnh thổ của một riêng ai.

Ta được giao lại cho sứ đoàn Bắc Thương trong một nghi thức đơn sơ nhưng nặng nề.

Trước khi rời đi, ta quỳ xuống hành lễ lần cuối dập đầu ba lạy tiễn biệt cha mẹ, ông bà tổ tiên nơi suối vàng, kính một chén rượu tiễn biệt non sông Đại Thịnh, rồi cúi người gom một nắm đất quê hương, gói lại trong tấm lụa gấm, giấu trong ngực áo.

Nắm đất ấy, ta mang theo bên mình suốt quãng đời còn lại không phải để giữ thân phận, mà để nhắc mình, mình từ đâu đến, và đã từng thuộc về nơi nào.

Khi chén rượu cạn, lễ tiễn biệt hoàn tất, cũng là lúc đoàn người Đại Thịnh khẽ khàng rút lui.

Kẻ hầu người hạ, thái giám, cung nữ, binh sĩ theo hộ tống suốt mấy tháng qua, tất cả đồng loạt xoay người, không ai dám ngoái đầu lại nhìn.

Chỉ có ta, một mình đứng đó, gió thổi bay tà áo đỏ thẫm như máu, nhìn theo bóng lưng họ xa dần rồi biến mất nơi đường chân trời phía Nam.

Từ đó, ta không còn là người của Đại Thịnh nữa.

Đoàn sứ Bắc Thương dàn hàng chỉnh tề, người cưỡi ngựa đi đầu cất giọng lạnh nhạt: “Hảo An công chúa, thỉnh lên kiệu.”

Ta không nói một lời, chỉ lặng lẽ bước lên kiệu, ngồi vào chiếc phượng liễn phủ lụa xanh xa lạ, để mặc cho đoàn người chưa từng gặp gỡ hộ tống ta tiếp tục đoạn hành trình còn lại.

Gió phương Bắc thổi mạnh hơn gió phương Nam. Càng tiến về đất khách, lòng ta càng trở nên mông lung, bất an, tựa như giấc mộng dài đang chầm chậm lật sang trang mới, mà bản thân lại chẳng biết mình là ai trong giấc mộng đó.

Người Bắc Thương chỉ phái cho ta vài thị nữ biết tiếng Hán sơ sài để tạm thời hầu hạ, còn lại không ai nói chuyện, cũng không ai giải thích điều gì. Tất cả đều tuân theo nghi thức cứng nhắc, xa cách lạnh lùng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play