Mộng Hồi Phù Hoa

Mộng Hồi Phù Hoa

Chương 1: Tử sinh nhất quyến

Bên ngoài tiếng pháo nổ vang trời, đan xen tiếng trống hỷ dồn dập.

Dọc theo đại lộ dẫn từ phủ Thừa tướng đến Vương phủ, hồng sa kết rợp trời, cờ tiết treo cao, hai bên đường người dân chen chúc chúc mừng.

Hôm nay là ngày thành thân của Chiêu Vương Tạ Huyết Phong và nữ nhi nhà Khương thừa tướng Khương Nhược Y.

Một đoàn nghi lễ dài đến mười dặm. Trống nhạc uy nghi, nghi trượng chỉnh tề, mỗi một bước kiệu hoa đi qua đều khiến mặt đất rung nhẹ theo tiếng hô nhịp.

Hồng lụa trải dài như dòng máu, rực rỡ đến chói mắt.

“Kiệu giá của Vương phi nương nương tới. Hỉ giá nhập môn… Tránh đường.”

Từng hồi pháo nổ rền vang như sấm giáng, cuốn theo khói hương cay xè mắt người. Mùi thuốc pháo trộn với hương hoa, nhang trầm, khiến không khí đặc quánh, nặng nề.

Vương phủ đã đích thân phái đội nghi lễ hoàng gia nghênh đón. Cảnh tượng này lộng lẫy tới cực điểm.

Kỳ lạ thay, trong chiếc kiệu hoa thêu song hỷ đỏ chót, có một nữ nhân lại run lên từng đợt như chìm trong băng tuyết.

Trong giây lát Khương Nhược Y mở bừng mắt.

Màn kiệu màu chu sa phấp phới lay theo nhịp kiệu rung. Trán nàng rịn mồ hôi lạnh, toàn thân cứng đờ, từng nhịp tim như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.

Hỉ phục nặng trĩu trên thân người, khăn voan rủ dài che tầm nhìn. Trang sức trên đầu khua loảng xoảng mỗi khi kiệu nghiêng khiến nàng tưởng như đang bị xiềng xích giam cầm.

Kiệu hoa?

Hỉ phục?

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Cơn đau chợt quặn lại trong ngực. Bàn tay Khương Nhược Y siết chặt đến bật máu, sống lưng ớn lạnh.

“Rõ ràng ta đã chết rồi cơ mà…”

Nàng đã bị Tạ Huyết Phong đích thân ra tay, đôi mắt hắn lạnh như băng ngàn năm, không chút dao động.

Nàng còn nhớ rất rõ lời hắn nói:

“Khương Nhược Y, ta ghét nhất là bị phản bội.”

Lưỡi kiếm ấy… đâm xuyên tim nàng…

Giờ nhớ lại, ký ức đó như một vết cứa hằn sâu.

Đau đến chết lặng.

Còn ngay thời khắc này… nàng lại đang ở đây… Trong kiệu hoa…

Nàng không thể nào quên được chiếc kiệu hoa này.

Chiếc kiệu đã đưa nàng vào phủ Chiêu Vương năm ấy, cũng là nơi bắt đầu tất cả bi kịch trong cuộc đời của nàng.

Nàng lén hé mở rèm kiệu ra nhìn bên ngoài. Tất cả mọi thứ đang diễn ra không khác một chút nào so với những gì nàng đã trải qua…

Tiếng pháo rền vang, tiếng trống thúc giục, tiếng người hô gọi, náo nhiệt như một trò đùa tàn nhẫn của số mệnh.

Khương Nhược Y nhắm mắt, giọt lệ trào ra nơi khóe mi:

“Là hai năm trước… ta đã quay lại hai năm trước.”

Nàng cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng đã sống và quay lại hai năm trước.

Lúc này là nàng đang trên đường đến phủ Chiêu Vương, thay trưởng tỷ Khương Tĩnh Di gả cho Chiêu Vương Tạ Huyết Phong.

Nhưng lại không ai nói cho nàng biết lý do vì sao nàng sống lại?

Nàng nghĩ, có lẽ số nàng chưa tận nên ông trời mới cho nàng cơ hội làm lại cuộc đời.

Chỉ là có điều đáng buồn, tại sao ông trời đã cho nàng sống lại một lần nhưng lại không cho nàng sống lại đêm trước ngày mẫu thân nàng tự vẫn?

Nếu được như thế, nàng đã có thể cứu được mẫu thân của mình rồi?

Tại sao chứ? Ông trời thật biết trêu người.

Sống lại mà không có mẫu thân thì còn ý nghĩa gì nữa? Chẳng phải bi kịch vẫn sẽ xảy ra sao?

Như vậy nàng thà không sống lại còn hơn? Một lần là quá đủ với nàng rồi…

Khương Nhược Y mặc cho nước mắt rơi, nàng cứ ngồi như vậy lặng lẽ...

Một lúc lâu sau, Khương Nhược Y như chợt tỉnh trong một cơn mộng dài.

Hóa ra tử sinh… chỉ là một đường ranh mỏng.

Nàng đã bước qua nó một lần bằng cả mạng sống của mình.

Lần này, nếu ông trời đã cho nàng phúc phần được sống lại, nàng sẽ không ngu dại nữa.

Nàng sẽ không tiếp cận hắn.

Không bám lấy hắn.

Không mưu cầu thứ tình cảm không thuộc về mình.

Chỉ cần giữ mạng.

Chỉ cần… không để mẫu thân chết oan.

Kiếp này, nàng muốn làm chính mình thật sự.

Nàng quyết định rồi, nếu đã không thể tránh khỏi số kiếp này. Vậy thì nàng sẽ an phận mà sống, chờ cơ hội rồi trốn đi…

Vì nàng biết, có lấy được binh phù trong tay hắn thì cũng không thay đổi được kết cục. Mẫu thân nàng cũng đã mất rồi và lý do bà mất nàng là người rõ hơn ai hết.

Dù phủ Thừa tướng có thể tha cho nàng một mạng nhưng Tạ Huyết Phong thì không.

Mẫu thân muốn nàng sống, ông trời cũng muốn nàng sống. Vậy nên nàng càng phải trân trọng mạng sống của mình hơn, không đi lại con đường cũ nữa.

---------------

“Kiệu đến! Vương phủ mở môn, nghênh đón tân nương!”

Tiếng hô vang rền, long trọng như tuyên án.

Bên ngoài, cửa lớn Vương phủ đã rộng mở. Tường cao ngói đỏ, thị vệ giáp bạc xếp hàng chỉnh tề, khí thế áp người.

Đoàn đón dâu dừng lại.

Khương Nhược Y nghe tiếng người bên ngoài đang vén màn kiệu, tay nàng vẫn siết chặt mép váy đến trắng bệch cả khớp xương.

Sau tấm khăn voan đỏ ấy, đôi mắt nàng mở to.

Ánh mắt ấy không còn là ánh nhìn kiêu ngạo si tình mà sâu trong đó lại có một chút sợ hãi, dè dặt, ẩn mình chờ cơ hội trốn đi.

Hot

Comments

Phạm Hà Phương

Phạm Hà Phương

Bộ kia hay lắm. Bạn cứ nhảy hố nha, đảm bảo đọc thỏa mãn liền

2025-07-29

1

Phạm Hà Phương

Phạm Hà Phương

Trải qua một lần chết đi rồi sống lại nàng sẽ biết được cái gì mới quan trọng đối với nàng. Tất cả chỉ là phù du bình an sống một đời mới là quan trọng

2025-07-29

1

Phạm Hà Phương

Phạm Hà Phương

Chào mừng tác phẩm mới nha 🌹🌹🌹

2025-07-29

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tử sinh nhất quyến
2 Chương 2: Cố nhân gặp lại
3 Chương 3: Đêm hỷ bất ngờ
4 Chương 4: Bắt đầu kế hoạch
5 Chương 5: Tam nhật hồi môn
6 Chương 6: Một cái ôm trong mưa
7 Chương 7: Lặng lẽ mà thấu tận tâm can
8 Chương 8: Tiệc mừng thọ (1)
9 Chương 9: Tiệc mừng thọ (2)
10 Chương 10: Kế hoạch thành công
11 Chương 11: Binh phù giả
12 Chương 12: Cuộc sống mới
13 Chương 13: Gặp lại
14 Chương 14: Biến trọ Vân Lâu
15 Chương 15: Nàng là thê tử ta
16 Chương 16: Ba ngày bình yên
17 Chương 17: Hồi kinh
18 Chương 18: Bảo vệ nàng
19 Chương 19: Một chút ngọt ngào
20 Chương 20: Mâu thuẫn
21 Chương 21: Một lời khẳng định
22 Chương 22: Tuyết đầu mùa
23 Chương 23: Gió ấm mùa đông
24 Chương 24: Huyền Vũ Lâu
25 Chương 25: Sự thay đổi
26 Chương 26: Hai tâm trạng
27 Chương 27: Cãi nhau
28 Chương 28: Nữ tử trong bức họa
29 Chương 29: Vẫn luôn là nàng
30 Chương 30: Sự thật bị chôn giấu
31 Chương 31: Tháo gỡ hiểu lầm
32 Chương 32: Cảnh cáo
33 Chương 33: Sinh thần
34 Chương 34: Đêm xuân đầu tiên
35 Chương 35: Nàng gặp nguy hiểm
36 Chương 36: Hết đường lui
37 Chương 37: Mạng này, ta trả lại cho nàng
38 Chương 38: Hai con người, hai số phận
39 Chương 39: Bình - An
40 Chương 40: Nốt ruồi màu đỏ
41 Chương 41: Lần nữa gặp nguy
42 Chương 42: Nhỏ máu nhận thân
43 Chương 43: Lư Tự Dao
44 Chương 44: Đêm giao thừa. Người còn nhớ chăng (1)
45 Chương 45: Đêm giao thừa. Người còn nhớ chăng (2)
46 Chương 46: Quên mất nàng
47 Chương 47: Vương phi trở lại
48 Chương 48: Hôn sự thất bại
49 Chương 49: Vì người, ta có thể
50 Chương 50: Ánh nhìn lần đầu gặp gỡ
51 Chương 51: Khói lửa năm đó
52 Chương 52: Cảnh tượng trước mặt
53 Chương 53: Thiếp không đợi ngài nữa
54 Chương 54: Nhớ lại tất cả
55 Chương 55: Ván cờ sinh tử
56 Chương 56: Vu oan
57 chương 57: Ta đến rồi, nàng đừng sợ nữa
58 Chương 58: Bóng đêm dậy sóng
59 Chương 59: Dấu son tội ác
60 Chương 60: Mắc xích cuối cùng
61 Chương 61: Đêm định mệnh
62 Chương 62: Ánh sáng sau bóng tối
63 Chương 63: Tội trướng khai hoa
64 Chương 64: Mẫu nghi hay tội đồ?
65 Chương 65: Màn cuối của ván cờ
66 Chương 66: Sát khí ngập trời, chính tà phân định
67 Chương 67: Thiên hạ thái bình, lòng người an yên
68 Chương 68: Pháp trường máu đỏ, công lý sáng ngời
69 Chương 69: Một kiếp phu thê, một đời nguyện giữ (Hoàn)
70 Lời cảm ơn từ tác giả
Chapter

Updated 70 Episodes

1
Chương 1: Tử sinh nhất quyến
2
Chương 2: Cố nhân gặp lại
3
Chương 3: Đêm hỷ bất ngờ
4
Chương 4: Bắt đầu kế hoạch
5
Chương 5: Tam nhật hồi môn
6
Chương 6: Một cái ôm trong mưa
7
Chương 7: Lặng lẽ mà thấu tận tâm can
8
Chương 8: Tiệc mừng thọ (1)
9
Chương 9: Tiệc mừng thọ (2)
10
Chương 10: Kế hoạch thành công
11
Chương 11: Binh phù giả
12
Chương 12: Cuộc sống mới
13
Chương 13: Gặp lại
14
Chương 14: Biến trọ Vân Lâu
15
Chương 15: Nàng là thê tử ta
16
Chương 16: Ba ngày bình yên
17
Chương 17: Hồi kinh
18
Chương 18: Bảo vệ nàng
19
Chương 19: Một chút ngọt ngào
20
Chương 20: Mâu thuẫn
21
Chương 21: Một lời khẳng định
22
Chương 22: Tuyết đầu mùa
23
Chương 23: Gió ấm mùa đông
24
Chương 24: Huyền Vũ Lâu
25
Chương 25: Sự thay đổi
26
Chương 26: Hai tâm trạng
27
Chương 27: Cãi nhau
28
Chương 28: Nữ tử trong bức họa
29
Chương 29: Vẫn luôn là nàng
30
Chương 30: Sự thật bị chôn giấu
31
Chương 31: Tháo gỡ hiểu lầm
32
Chương 32: Cảnh cáo
33
Chương 33: Sinh thần
34
Chương 34: Đêm xuân đầu tiên
35
Chương 35: Nàng gặp nguy hiểm
36
Chương 36: Hết đường lui
37
Chương 37: Mạng này, ta trả lại cho nàng
38
Chương 38: Hai con người, hai số phận
39
Chương 39: Bình - An
40
Chương 40: Nốt ruồi màu đỏ
41
Chương 41: Lần nữa gặp nguy
42
Chương 42: Nhỏ máu nhận thân
43
Chương 43: Lư Tự Dao
44
Chương 44: Đêm giao thừa. Người còn nhớ chăng (1)
45
Chương 45: Đêm giao thừa. Người còn nhớ chăng (2)
46
Chương 46: Quên mất nàng
47
Chương 47: Vương phi trở lại
48
Chương 48: Hôn sự thất bại
49
Chương 49: Vì người, ta có thể
50
Chương 50: Ánh nhìn lần đầu gặp gỡ
51
Chương 51: Khói lửa năm đó
52
Chương 52: Cảnh tượng trước mặt
53
Chương 53: Thiếp không đợi ngài nữa
54
Chương 54: Nhớ lại tất cả
55
Chương 55: Ván cờ sinh tử
56
Chương 56: Vu oan
57
chương 57: Ta đến rồi, nàng đừng sợ nữa
58
Chương 58: Bóng đêm dậy sóng
59
Chương 59: Dấu son tội ác
60
Chương 60: Mắc xích cuối cùng
61
Chương 61: Đêm định mệnh
62
Chương 62: Ánh sáng sau bóng tối
63
Chương 63: Tội trướng khai hoa
64
Chương 64: Mẫu nghi hay tội đồ?
65
Chương 65: Màn cuối của ván cờ
66
Chương 66: Sát khí ngập trời, chính tà phân định
67
Chương 67: Thiên hạ thái bình, lòng người an yên
68
Chương 68: Pháp trường máu đỏ, công lý sáng ngời
69
Chương 69: Một kiếp phu thê, một đời nguyện giữ (Hoàn)
70
Lời cảm ơn từ tác giả

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play