Chương 2: Cốt truyện có như không?

Sau một hồi khóc, nháo, ăn vạ không có kết quả. Đặng Minh Nghiên cứng đờ giang hai tay, hai chân nằm trên giường ngẩn người.

Rốt cuộc là cậu có thể sống bằng cách nào vậy?

“.…”

004 thấy cậu im lặng mãi, rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng:

[Cậu còn không chịu hành động là đợi người đến giết thật đó à?]

“Không biết, chắc vậy á.”

Ngoài miệng nói thế, nhưng Minh Nghiên lại đang cố gắng tập hợp lại hết những gì hệ thống thô bạo nhét vào đầu mình.

Đây là một quyển tiểu thuyết với cái tag, vô hạn lưu, tinh tế, trả thù…. ờm thì, Đặng Minh Nghiên giám thị trại giam mới đến là cậu đây, chỉ được nhắc đến trong phần đầu truyện, là một nhân vật qua đường không hơn không kém.

Tù nhân ở đây không có hạn tù, chỉ cần nhân dân vũ trụ nhàm chán, không muốn xem họ bị dày vò nữa, thì họ có thể được tự do hoặc bị tử hình ngay tức thì. Chính vì lẽ đó, việc nhân vật Đặng Minh Nghiên tạo ra bối cảnh trừng phạt quá mức nhàm chán, đã khiến người xem ngao ngán, quyết định kết thúc hạn tù cho một vài người, để họ đi giết Minh Nghiên, thay một giám thị mới vào, tạo ra những màn chơi hấp dẫn hơn.

Hết…

Phần còn lại không cho xem.

Rồi nói coi… cốt truyện có giúp ích gì cho cậu được không? Biết được trước ngày chết thôi à?

Tâm như tro tàn, ước mơ trở thành một thành viên của đội tuyển bắn cung quốc gia còn chưa tới đâu đã chết vì cái sự cố ba chấm kia rồi.

“Nhớ lại thì… vẫn còn đau vãi.”

004 chưa bao giờ gặp ký chủ nào như vậy. Mở miệng ra hầu như không câu nào là không thêm vài chữ cảm thán vào.

Vậy mà, hỏi ra toàn trả lời là không muốn sống, nói xem có lạ lùng không?

004 cảm thấy có lẽ là do bản thân nó chưa nói ra ưu điểm của việc Đặng Minh Nghiên trở thành ký chủ của mình, nên cậu mới nản đời như vậy.

Con người ấy à, chỉ là chưa thấy được đủ lợi ích mới lười biếng, mặc kệ mọi thứ mà thôi. Lợi ích một khi đủ lớn, thì bảo họ làm gì mà chả được.

Nghĩ gì làm nấy, 004 bắt đầu đưa ra miếng bánh ngọt thơm ngon dụ dỗ cậu làm việc.

[Khụ, khụ, có lẽ cậu chưa biết nhưng tôi là bàn tay vàng của cậu.]

“...”

Thấy Minh Nghiên vẫn nhìn mình bằng đôi mắt tím chán nản kia, 004 cáo già quen thói vòng vo tam quốc cuối cùng cũng chịu thua, nhấn mạnh trọng điểm cho cậu ngay:

[Tôi có thể cho cậu một cơ thể khỏe mạnh, thậm chí có thể khiến cậu có thể sống lại ở thế giới cũ.]

Nghe vậy, hai mắt Đặng Minh Nghiên nhanh chóng trở nên sáng rỡ, hỏi ngay tấp lự: “Ông nội, cậu cần tôi làm gì?”

[...]

Lần này đến phiên 004 giữ im lặng, qua một hồi lâu nó mới cam chịu, lên tiếng:

[Giúp cho nam chính, tức Nguyên soái Liên Bang Bùi Chi Lan có thể được người dân đồng loạt bỏ phiếu cho hắn rời khỏi nhà tù, khôi phục chức vụ, quân hàm của mình. Cách làm thì… miễn cậu tạo ra bối cảnh phó bản đủ hấp dẫn, không rập khuôn với những thứ trước đây các giám thị khác làm thì chúng ta đã thành công bước đầu rồi.]

Sao mà nghe qua không có miếng khả thi, đáng tin chút nào vậy???

Nhưng…quả thật lợi ích mà cái thứ hệ thống kia nói quá mức hấp dẫn với cậu. Bản thân Đặng Minh Nghiên là một người có khát vọng rất lớn với sức khỏe, từ nhỏ cậu đã thừa hưởng đam mê thể thao mạo hiểm từ cha, mẹ. Dù rằng, sau tai nạn hai người gặp phải, ông bà đã cấm tuyệt đối không cho cậu đụng vào các bộ môn nguy hiểm đó, với lại tim cậu thật sự không khỏe đến mức có thể đem bản thân ra thử thách như vậy.

Nếu có sức khỏe, còn được quay về thế giới yên bình vốn có của mình. Đặng Minh Nghiên cũng muốn cố gắng thử xem, rốt cuộc bản thân có thể làm được nhiệm vụ hệ thống giao cho mình hay không.

Cậu hắng giọng, nghiêm túc ngồi dậy hỏi: “Cho tôi xem qua cái thứ gọi là phó bản kia từ những người giám thị cũ đi.”

004 thở ra một hơi nhẹ nhõm, con người này rốt cuộc cũng chịu vực dậy tinh thần rồi, có hi vọng.

Minh Nghiên nhìn tấm bảng ánh xanh đang lơ lửng trước mặt mình, không khỏi khẽ nuốt nước bọt, cảm giác ở một thế giới xa lạ càng rõ, thế nhưng phóng lao thì phải theo lao thôi.

Cậu cũng chẳng còn con đường nào khác cả.

Bối cảnh cùng cảnh tượng trong nhà giam trừng phạt lần lượt hiện lên màn hình. Nào là bối cảnh hành tinh bỏ hoang nào đó với đủ loại vũ khí hóa học, rồi bối cảnh trùng tộc bạo loạn ở một hành tinh không rõ, đến bối cảnh đơn giản như chạy trốn, để tù nhân đánh nhau trong phòng thí nghiệm,…

Đặng Minh Nghiên không khỏi ba chấm, cũng hiểu vì sao đám người dân hay nói đúng hơn là đám người xem phát trực tiếp cảm thấy mọi thứ dần trở nên nhàm chán. Bởi, hình phạt này chẳng có tính thử thách gì cho đám người ở trong trại giam này cả.

Họ có đủ loại dị năng bên mình, đối phó với mấy thứ được tạo ra trong phó bản chỉ như đi dạo chơi giết quái trong game thực tế ảo, sao có thể coi là nơi trừng phạt bọn họ được.

Trong đầu Đặng Minh Nghiên đã nghĩ đến vài nơi ở thế giới của mình, có thể đưa vào làm bối cảnh cho nhà giam trừng phạt, nhưng khi xem đến mục tính toán khả năng, chỉ số, quy tắc của từng mục cần thiết lập, đầu cậu lại không khỏi hoa cả lên.

“CMN, có chừa đường sống cho dân xã hội không vậy? Muốn chơi cái trò này đáng lẽ cậu nên kéo một đứa giỏi tự nhiên tới mới phải chứ!? Kéo đứa ngu như tôi đến đây làm cái đếch gì!!!”

Cảm giác nhoi nhói nơi lồng ngực lại nhắc nhở cậu nên biết kiềm chế cảm xúc của mình lại. Con nhím nhỏ Minh Nghiên đành tự mình trấn an bản thân, rồi niệm thần chú tịnh tâm 7749 lần, mới tiếp tục tìm cách.

Trời quả nhiên không tuyệt đường người, trong màn hình phát ra ánh sáng xanh kỳ lạ trước mặt, có một khu vực gọi là tạo tự động. Đặng Minh Nghiên thử chạm vào, nó liền hiện lên thông báo hướng dẫn dành cho người mới tiếp xúc qua.

Cái gọi là tạo tự động ở đây, tức là cậu chỉ cần nêu đặc điểm phó bản, mô tả sơ lược, hoặc chi tiết về bối cảnh, còn nhiệm vụ, thưởng phạt hay các quy tắc, điều kiện khác đều sẽ được nhà giam trừng phạt tạo giúp.

“Quèo, đúng là mở mang tầm mắt mà…. A, vậy chẳng phải chuyện này dễ như ăn cháo rồi sao? Hihihi.”

Bối cảnh muốn không trùng lặp với trước đó có quá nhiều, không cần là cậu, dù vớ đại bất cứ ai ở Trái Đất đến đây đều có thể làm được mà.

Tiếp đó, Minh Nghiên lại xem qua rất nhiều phó bản được lưu lại trong cơ sở dữ liệu, tìm hiểu về thế giới kỳ lạ này. Đồng thời, cậu cũng theo lời hệ thống 004, nhìn bộ dáng của nam chính trong cái thứ gọi là quang não, được thiết lập riêng cho từng công dân ngân hà, tồn tại với dạng vòng tay kim loại.

Màn hình giả lập phóng to chân dung của người đàn ông ấy, Đặng Minh Nghiên thoáng ngẩn ngơ vì bộ dáng khác hẳn tưởng tượng của cậu khi nghe về tên của hắn.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là đôi mắt xanh dương nhạt, chẳng mang theo chút hơi ấm nào, lạnh lẽo đến mức khiến người ta có cảm giác như bị người nhìn thấu hết thảy. Chiếc rọ sắt quấn quanh nửa khuôn mặt, tựa như gông xiềng dành riêng cho dã thú, cậu không hiểu sao người đàn ông này lại phải mang nó nữa.

Chắc chắn không ai lại nhầm lẫn hắn với một loài thú nào đó đâu nhỉ? Đôi mắt kia lý trí đến vậy cơ mà.

Tuy không thấy rõ lắm những bộ phận còn lại trên khuôn mặt hắn, nhưng Đặng Minh Nghiên lại không làm chủ được suy nghĩ của mình, cảm thấy người nọ vô cùng đẹp trai.

Ảnh chụp từ phần ngực trở lên, nên cậu cũng có thể biết phong cách ăn mặc của hắn như thế nào. Bộ quân phục đen sẫm ôm lấy bờ vai rộng, ve áo được cài kín, trên cầu vai là huy hiệu nhỏ nhưng lại rất nặng với thân phận của hắn.

Sau cùng, Đặng Minh Nghiên chỉ đưa ra một đánh giá đơn giản rằng: Người này đẹp trai, có vẻ còn rất mạnh, nhưng không nên lại gần.

004 không khỏi nhắc:

[Nhiệm vụ của cậu là đưa anh ta ra ngoài đấy! Không tiếp xúc thì làm ăn cái gì?]

“Ò, quên mất.” Cậu bĩu môi, lập tức chuyển đề tài sang điểm kỳ lạ trong hình mà cậu vẫn đang tò mò: “Ê ông già, cậu có thể nói cho tôi biết vì sao Bùi Chi Lan đeo cái thứ đó trên mặt không vậy?”

[...]

[Tôi mới 40000 tuổi.]

“May quá, gọi đúng rồi.”

Nhím con dùng đôi mắt trong suốt, ngây ngô nhìn vào quả cầu trước mặt, như thể không nhận ra ý tứ trong câu nói của hệ thống.

004 không biết cậu là EQ thấp thật hay giả vờ không biết. Nó thở dài, giọng bình bình trả lời cho câu hỏi trước đó:

[Vì hắn là Alpha cấp SSS. Những kẻ như hắn đặc biệt nguy hiểm đối với Omega, cho nên đeo rọ chống cắn, ngăn pheromone từ người khác, lẫn bản năng mạnh mẽ của Alpha đều cho thấy nó vô cùng cần thiết. Yên tâm, dù bây giờ hắn không đeo nó nữa, nhưng cậu không cần phải sợ, cậu hệt như Beta ở thế giới này không có cái gọi là pheromone đâu.]

Sao một hồi ngơ ngác nghe phổ cập khoa học ở nơi đây, Đặng Minh Nghiên lại có phát ngôn mà 004 chẳng thể nào hiểu được:

“Tôi rõ mà, anh ta đâu phải là chó, tôi cũng đâu phải là cục xương đâu mà sợ.”

[...]

Mạch não của ký chủ nhà nó nhất định có vấn đề. Nghe bảo bị mỗi bệnh tim mà, có sót cái bệnh về não nào không vậy?

Hot

Comments

Thảo Quỳnh

Thảo Quỳnh

tinh tế + ABO + mỏ hỗn + top nguyên soái, má combo truyện tủ ròi Chồn ơi, bà đang thách thức cái sự tham lam của tui hảaa🥰

2025-07-02

4

Thảo Quỳnh

Thảo Quỳnh

ở đây mà gửi voice đc như threads thì tui sẽ cho mn chiêm ngưỡng tiếng cười thanh lịch của tui ròi hẹ hẹ

2025-07-02

5

Thảo Quỳnh

Thảo Quỳnh

đùng cái lên chức ông nội ròi nè, chúc mừng 004 nháaa, mấy đứa mình mở tiệc mừng truyện mới tiện mở tiệc chúc mừng thăng chức cho 004 đi ạ

2025-07-02

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tôi thà là mình tỉnh dậy ở địa phủ còn hơn
2 Chương 2: Cốt truyện có như không?
3 Chương 3: Tự mình đào hố
4 Chương 4: Cái cậu để ý là đống của nợ mình làm ra
5 Chương 5: Nhức đầu
6 Chương 6: Người này vừa nói nhiều, vừa đáng ghét
7 Chương 7: Hắn cần cậu để qua màn hoàn hảo
8 Chương 8: Chạy chạy chạy
9 Chương 9: Ngày tháng tôi trở thành con nợ của hệ thống
10 Chương 10: Dị năng của cậu
11 Chương 11: Anh nhìn cái gì hả?
12 Chương 12: Ăn được, tin tôi
13 Chương 13: Cậu hiểu vì sao cho thời gian đến 30 ngày rồi
14 Chương 14: Trại căn cứ
15 Chương 15: Câm đi, đồ hệ thống chết bầm
16 Chương 16: "Hừ!"
17 Chương 17: Đây rõ ràng là để làm khó người bệnh tim như cậu
18 Chương 18: Hẳn là ổn mà
19 Chương 19: Cẩn thận trượt chân
20 Chương 20: Nhím nhỏ ngoan ngoãn
21 Chương 21: Tối nay nghỉ ở đâu?
22 Chương 22: Cơ chế nhà giam
23 Chương 23: Tuyết
24 Chương 24: Ấm
25 Chương 25: Sao cậu sống được đến ngày hôm nay vậy?
26 Chương 26: Những chặn cuối cùng (1)
27 Chương 27: Những chặn cuối cùng (2)
28 Chương 28: Những chặn cuối cùng (3)
29 Chương 29: Những chặng cuối cùng (4)
30 Chương 30: Những chặn cuối cùng (5)
Chapter

Updated 30 Episodes

1
Chương 1: Tôi thà là mình tỉnh dậy ở địa phủ còn hơn
2
Chương 2: Cốt truyện có như không?
3
Chương 3: Tự mình đào hố
4
Chương 4: Cái cậu để ý là đống của nợ mình làm ra
5
Chương 5: Nhức đầu
6
Chương 6: Người này vừa nói nhiều, vừa đáng ghét
7
Chương 7: Hắn cần cậu để qua màn hoàn hảo
8
Chương 8: Chạy chạy chạy
9
Chương 9: Ngày tháng tôi trở thành con nợ của hệ thống
10
Chương 10: Dị năng của cậu
11
Chương 11: Anh nhìn cái gì hả?
12
Chương 12: Ăn được, tin tôi
13
Chương 13: Cậu hiểu vì sao cho thời gian đến 30 ngày rồi
14
Chương 14: Trại căn cứ
15
Chương 15: Câm đi, đồ hệ thống chết bầm
16
Chương 16: "Hừ!"
17
Chương 17: Đây rõ ràng là để làm khó người bệnh tim như cậu
18
Chương 18: Hẳn là ổn mà
19
Chương 19: Cẩn thận trượt chân
20
Chương 20: Nhím nhỏ ngoan ngoãn
21
Chương 21: Tối nay nghỉ ở đâu?
22
Chương 22: Cơ chế nhà giam
23
Chương 23: Tuyết
24
Chương 24: Ấm
25
Chương 25: Sao cậu sống được đến ngày hôm nay vậy?
26
Chương 26: Những chặn cuối cùng (1)
27
Chương 27: Những chặn cuối cùng (2)
28
Chương 28: Những chặn cuối cùng (3)
29
Chương 29: Những chặng cuối cùng (4)
30
Chương 30: Những chặn cuối cùng (5)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play