Giám Thị À, Nguyên Soái Gọi Ngài Tới Phòng Giam

Giám Thị À, Nguyên Soái Gọi Ngài Tới Phòng Giam

Chương 1: Tôi thà là mình tỉnh dậy ở địa phủ còn hơn

Giới thiệu truyện:

Đặng Minh Nghiên là đội trưởng câu lạc bộ bắn cung của Trường Đại học A. Một thanh niên muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn tài năng có tài năng. Thế mà, đến hôm thi đấu chung kết sinh viên toàn quốc, cậu lại vì một sự cố khiến tim ngừng đập mà chết.

Coi có hận đời chết không?

Tỉnh lại ở địa phủ còn đỡ đi, đằng này lại xuyên đến cái nơi khỉ ho cò gáy làm giám thị nhà giam tinh tế quái quỷ gì thế!?

Nhiệm vụ của cậu là dạy dỗ mấy tên tù nhân điên khùng trong nhà giam trừng phạt. Nhưng nhìn xem, một đứa tới xuyên không còn mang theo bệnh tim như cậu đây có thể làm gì được bọn họ!

Càng đau khổ hơn, cậu phát hiện thân phận này hai ngày sau sẽ chết vì đám tù nhân vượt ngục thành công.

Đcm, chuyện này nhất định không thể xảy ra. Bằng mọi giá phải để cho cả đám ngoan ngoãn trong tù.

Tụi bây có chết trong đó cũng không liên quan tới tao.

Ông đây còn yêu đời chán.

Tóm tắt: Lấy độc trị độc, bệnh tim cũng có thể bị dọa cho hết bệnh.

Vai chính: Đặng Minh Nghiên, Bùi Chi Lan.

Thiết lập: Bot (đội trưởng câu lạc bộ bắn cung, mỏ hỗn, cọc tính, yếu mà còn hay ra gió) - Top (Nguyên soái liên bang, tù nhân số 001, gia trưởng, thông minh, hơi điên.)

Thể loại: Boylove, vô hạn lưu, xuyên không, hệ thống, linh dị, tương lai, bàn tay vàng, cường cường, sảng văn, He, chủ thụ.

Lưu ý:

- Không có căn cứ khoa học rõ ràng cho mọi vấn đề, tác giả không hiểu, thông thạo mọi thứ hết được, đa phần là hư cấu, vui lòng không làm theo ạ.

- Tác giả chuyên viết điềm văn, nay đổi gió nên có thể không viết tốt như những tác giả chuyên mảng này, mong mọi người thông cảm.

- Truyện 1x1.

- Top không ác, đi tù chỉ là bị hại.

- Không phải kiểu vô hạn lưu nhức não. Âm mưu không nhiều, vẫn là phong cách văn quen thuộc của tác giả. Độc giả quen chắc rõ truyện Chồn sẽ không có drama gì nhiều, ai cần tìm truyện nhiều cao trào thì không có ở đây ạ.

Cuối cùng, Chồn muốn nói lời cảm ơn những độc giả đã luôn theo dõi và ủng hộ rất nhiều nà.

Chào mừng đến với bộ vô hạn lưu thứ ba của nhà Chồn ^^

 

Chương 1: Tôi thà là mình tỉnh dậy ở địa phủ còn hơn

“Mua cho anh hộp sữa là được, cảm ơn em.”

7 giờ 30 phút sáng, tại sân vận động thủ đô, không khí ồn ào, náo nhiệt đến không ngờ.

Hàng ghế khán giả chật kín hết cả, sinh viên của các trường thi nhau cầm theo bảng tên, băng rôn và các loại biểu ngữ đến để cổ vũ cho sinh viên trường họ.

Những sinh viên trực thuộc các câu lạc bộ thể thao đi được đến vòng chung kết ngày hôm nay, đều hồi hộp mà khởi động phía sau hậu đài, đợi chờ đến thời khắc tỏa sáng của chính mình.

Trong đám đông, giữa những chàng trai với vóc người vượt trội, cơ bắp cường tráng, là một thanh niên dáng người mảnh khảnh, chiều cao xấp xỉ 1m70, nhìn qua có phần không khớp với phần đông người thi đấu khác.

Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, tóc còn dư bên ngoài mang một màu trắng bạc óng ánh, mặc áo thun xanh, và quần thể thao đậm màu hơn đôi chút. Trần sân vận động được mở ra hoàn toàn, vì thế mà nắng sáng cũng theo đó chiếu lên người cậu, khuôn mặt dưới vành mũ đặt biệt sáng sủa, đẹp trai. Da cậu rất trắng, dưới nắng mai trông càng nổi bật.

Giờ phút này, cậu ấy là người ung dung nhất.

“Anh Nghiên, anh xem giờ này có ai bình thản như anh không ạ?”

Cậu chàng An Bình Đông cùng khoa mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy đến trước mặt cậu thở hồng hộc, tay thì cầm theo một hộp sữa còn vương hơi lạnh, đặt vào tay cậu.

“Cảm ơn em.”

“Đừng lo, chẳng có gì đâu, thả lỏng đi. Anh phải lo cho cái dạ dày của mình trước đã, không thể cứ uống thuốc trong khi dạ dày trống rỗng được.”

Đôi mắt tím nhạt thoải mái nhìn cậu ta, cười đáp như thế.

An Bình Đông nhớ rằng, đàn anh từng nói bản thân là con lai, lại còn mắc bệnh bạch tạng. Vốn dĩ, khi còn nhỏ mắt cậu có màu hồng nhạt, sau đó mới dần dần chuyển sang màu tím nhạt. Cậu ta tra được trên mạng là do mắc hội chứng Alexandria gì gì đó, Bình Đông cũng chẳng nhớ rõ, nhưng cậu ta biết, không chỉ riêng mình thấy mắt cậu rất đẹp, mà những người khác cũng có cảm nhận như vậy mỗi khi nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Cười ngốc cái gì đấy.”

Trán bị người dùng lực búng một cái thật đau, An Bình Đông cuối cùng cũng tỉnh táo, xấu hổ ôm trán, đánh trống lãng sang chuyện khác: “Anh đã đến bệnh viện kiểm tra tình hình trước khi thi đấu chưa? Các vòng thi hôm nay phân bổ rất lạ, thời gian lại dài, em sợ anh cầm cung lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến tim.”

Đặng Minh Nghiên hút một phát đã hết hộp sữa, cậu hơi dùng lực bóp xẹp nó lại rồi ném một đường đẹp mắt vào sọt rác cách đó không xa, đồng thời cũng đi về phía mấy tuyển thủ thi đấu bóng chuyền.

Chưa đến giờ, nên An Bình Đông vẫn ngoan ngoãn đi theo cạnh cậu.

“Yên tâm, anh rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, bác sĩ cũng bảo, sau hôm nay ngưng tập luyện cường độ cao vài tuần là ổn. Chỉ một buổi, anh đây thừa sức cân đẹp đội hình.” Thanh niên tự tin cười, lại mang theo chút ngạo mạn không tự biết.

Người quen cậu đều rõ, Đặng Minh Nghiên là người như thế nào.

Tốt bụng, thân thiện, rực rỡ như ánh nắng mặt trời… nhưng cũng ngông chẳng kém.

Cậu là mẫu bạn trai lý tưởng của biết bao người, vừa đẹp vừa giỏi. Cho nên, việc Minh Nghiên có hơi kiêu ngạo, cọc tính cũng chẳng sao cả, không ai ghét nổi một cậu như thế, bởi tất cả những điều khiến cậu tự hào đều do chính cậu nổ lực giành lấy cả mà.

An Bình Đông thở dài, vẫn không bớt lo cho đàn anh này của mình chút nào. Cậu ta đưa cho Minh Nghiên một cái khăn để lau đi mồ hôi trên trán, còn mình thì trở về đội bóng rổ của trường.

Người vừa đi, Đặng Minh Nghiên đã khẽ thở ra một hơi, quan sát cẩn thận không có ai nhìn mình mới lau hai bàn tay sớm đã chảy mồ hôi lạnh vào áo. Tự nhủ:

Hít thở nào, không được căng thẳng.

….

Mẹ nó aaa, ba tiếng lận đó huhu, cái tim yếu đuối bé bỏng của ông đây lại phải làm việc cường độ cao nữa rồi sao!?

Đặng Minh Nghiên hoàn toàn không như lời cậu nói, đi khám bác sĩ trước khi thi đấu.

Tiền trong tài khoản chỉ đủ để đóng tiền trọ tháng này, học bổng bị trường chậm trễ chẳng biết bao giờ mới đến tay, mỗi lần đi kiểm tra lấy thêm thuốc uống là lại phải tốn một khoản to.

Cậu không có khả năng chi trả vào lúc này, ráng hôm nay giành được huy chương vàng, rồi mai có tiền đi tái khám cũng không muộn.

Nghĩ vậy, tâm trạng căng thẳng của cậu cũng giảm đi đôi phần, vui vẻ tiếp tục đi gặp thêm vài người bạn, ké thêm chút vía sức khỏe tốt trước khi thi đấu, cậu mới quay trở về khu vực của những thí sinh tham gia thi đấu bắn cung.

Minh Nghiên đeo bảo hộ vào ngón tay, cũng đeo ống đựng tên vào bên hông mình, kiểm tra kỹ càng từ cung đến mũi tên, chắc chắn mọi thứ đều ổn cậu mới đứng tại chỗ khởi động thêm chút nữa.

Đang lúc vui vẻ trò chuyện với một bạn học trường khác về thể lệ mà ban giám khảo đặt ra, một trái bóng không biết từ đâu tới đã đập thẳng vào ngực cậu với tốc độ nhanh đến không ngờ.

Không kịp để ai có cơ hội phản ứng.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng, cùng tiếng la hét của hàng trăm người. Đặng Minh Nghiên đã ngã mạnh xuống sàn, ôm ngực vài giây rồi thả lỏng người bất động trên đất, không rõ sống chết.

Ý thức trắng xóa một mảng, trôi dạt vô định, rồi lại đồng loạt được kéo về nguyên vẹn.

Minh Nghiên mở bừng mắt, ôm ngực hít thở khó khăn một hồi lâu, mới bị hàng loạt tin tức thô bạo nhét vào đầu làm cho phát điên.

Cậu thử tát mình một cái.

Đau quá!

[Là thật, cậu đừng cố gắng kháng cự lại chuyện này nữa.]

“Cái đệch! Không phải là mình chết rồi à? Sao lại thấy đau như vậy chứ!”

Giọng nói kia lại bất chợt vang lên bên tai cậu, khàn khàn, điềm tĩnh đến phát sợ.

[Ban nãy chết, giờ thì sống lại rồi.]

Đại não truyền đến từng cơn đau dữ dội, trái tim trong lồng ngực hãy còn âm ỉ đau, nhưng Đặng Minh Nghiên lại muốn chết luôn cho khỏe.

Vì cái gì cậu vừa sống lại đã được biết bản thân đang xuyên vào một cuốn sách? Đã vậy hai ngày sau còn phải chết thêm lần nữa? Bị bóng đánh vào người làm lên cơn đau tim chết chưa đủ thảm sao? Mẹ nó, còn muốn ông đây bị đám điên trong tù kia hành hạ đến người không ra người ma không ra ma mới chịu?

Kịch bản chó má, cốt truyện cái cmn.

“Tôi thà là mình tỉnh dậy ở địa phủ còn hơn!!!”

[Bình tĩnh đã, cậu vẫn còn có thể cứu vãn mọi chuyện mà.]

Giọng nói ấy vẫn đều đều, không nhanh không chậm, ung dung, bình tĩnh. Thế nhưng, Đặng Minh Nghiên lại sắp phát khùng. Chỉ thiếu điều quăng hết giáo dưỡng của mình, ngồi hát một vài bài rap diss cuộc sống.

Cậu không muốn đối mặt với hiện thực, nhắm chặt hai mắt hét lên: “Mẹ nó, có cách nào đưa tôi một mạch xuống dưới không vậy? Tôi có thể đút lót cho cậu ít tiền giấy mà.”

004 ở trong không gian hệ thống không khỏi đen mặt, lạnh giọng nói:

[Tôi không phải ma quỷ. Tôi là hệ thống 004 thuộc quản lý của tổng cục thời không.]

“À, biết rồi. Tôi chết được chưa, đưa hồn tôi đi liền luôn được không? Đau tim quá, nhức đầu quá. Hình như lại sắp chết rồi này, nhanh lên đi nào! Cậu không phải còn chạy KPI sao?

Giả điếc, tôi một mình ăn vạ đấy. Ông đây không muốn bị chặt chân chặt tay gì đâu, làm ơn cho tôi chết liền đi mà huhu.

**Tác giả có lời muốn nói: **

Không có lịch đăng cố định do là Chồn khá bận ạ.

Hot

Comments

Mai Pham

Mai Pham

thiết lập ẻm có mỏ hỗn gặp anh top có thiết lập hơi điên thấy hợp nhau lắm kkk/Facepalm//Facepalm/

2025-07-02

8

LẠC HY

LẠC HY

"Có thể cho tôi đi một mạch xuống dưới không?"

hệ thống: Tôi không phải ma quỷ. tôi là hệ thống 004 thuộc quản lí của tổng cục thời không.

"Ok, hệ thống 004 thuộc quản lí của tổng cục thời không, không phải ma quỷ, Tôi chết được chưa" =)))))))))))))/Facepalm//Facepalm/

2025-07-26

2

Mai Pham

Mai Pham

sáng ra mở mgt thấy thb em ra tr mới mà chưa đọc đc giờ mới nhảy hố này. chúc mừng em ra tr mới. đọc văn án cười khà khà đọc tiếp thiết lập khoái khoái hai đứa bay hợp nhau lắm/Facepalm//Joyful//Joyful/

2025-07-02

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tôi thà là mình tỉnh dậy ở địa phủ còn hơn
2 Chương 2: Cốt truyện có như không?
3 Chương 3: Tự mình đào hố
4 Chương 4: Cái cậu để ý là đống của nợ mình làm ra
5 Chương 5: Nhức đầu
6 Chương 6: Người này vừa nói nhiều, vừa đáng ghét
7 Chương 7: Hắn cần cậu để qua màn hoàn hảo
8 Chương 8: Chạy chạy chạy
9 Chương 9: Ngày tháng tôi trở thành con nợ của hệ thống
10 Chương 10: Dị năng của cậu
11 Chương 11: Anh nhìn cái gì hả?
12 Chương 12: Ăn được, tin tôi
13 Chương 13: Cậu hiểu vì sao cho thời gian đến 30 ngày rồi
14 Chương 14: Trại căn cứ
15 Chương 15: Câm đi, đồ hệ thống chết bầm
16 Chương 16: "Hừ!"
17 Chương 17: Đây rõ ràng là để làm khó người bệnh tim như cậu
18 Chương 18: Hẳn là ổn mà
19 Chương 19: Cẩn thận trượt chân
20 Chương 20: Nhím nhỏ ngoan ngoãn
21 Chương 21: Tối nay nghỉ ở đâu?
22 Chương 22: Cơ chế nhà giam
23 Chương 23: Tuyết
24 Chương 24: Ấm
25 Chương 25: Sao cậu sống được đến ngày hôm nay vậy?
26 Chương 26: Những chặn cuối cùng (1)
27 Chương 27: Những chặn cuối cùng (2)
28 Chương 28: Những chặn cuối cùng (3)
29 Chương 29: Những chặng cuối cùng (4)
30 Chương 30: Những chặn cuối cùng (5)
Chapter

Updated 30 Episodes

1
Chương 1: Tôi thà là mình tỉnh dậy ở địa phủ còn hơn
2
Chương 2: Cốt truyện có như không?
3
Chương 3: Tự mình đào hố
4
Chương 4: Cái cậu để ý là đống của nợ mình làm ra
5
Chương 5: Nhức đầu
6
Chương 6: Người này vừa nói nhiều, vừa đáng ghét
7
Chương 7: Hắn cần cậu để qua màn hoàn hảo
8
Chương 8: Chạy chạy chạy
9
Chương 9: Ngày tháng tôi trở thành con nợ của hệ thống
10
Chương 10: Dị năng của cậu
11
Chương 11: Anh nhìn cái gì hả?
12
Chương 12: Ăn được, tin tôi
13
Chương 13: Cậu hiểu vì sao cho thời gian đến 30 ngày rồi
14
Chương 14: Trại căn cứ
15
Chương 15: Câm đi, đồ hệ thống chết bầm
16
Chương 16: "Hừ!"
17
Chương 17: Đây rõ ràng là để làm khó người bệnh tim như cậu
18
Chương 18: Hẳn là ổn mà
19
Chương 19: Cẩn thận trượt chân
20
Chương 20: Nhím nhỏ ngoan ngoãn
21
Chương 21: Tối nay nghỉ ở đâu?
22
Chương 22: Cơ chế nhà giam
23
Chương 23: Tuyết
24
Chương 24: Ấm
25
Chương 25: Sao cậu sống được đến ngày hôm nay vậy?
26
Chương 26: Những chặn cuối cùng (1)
27
Chương 27: Những chặn cuối cùng (2)
28
Chương 28: Những chặn cuối cùng (3)
29
Chương 29: Những chặng cuối cùng (4)
30
Chương 30: Những chặn cuối cùng (5)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play