[ KuroxKira ] Thanh Mai Trúc Mã
Chương 1
Kuro
Kiraaaaa, mau ra đây chơi với tớ!!!
Kira
Kuro đừng kéo áo tớ, đau á
Kuro
Nhưng mà Kira hứa rồi mà, chơi trốn tìm đó! Tớ đi tìm cậu cả buổi sáng luôn!
Kira hậm hực đứng dậy khỏi chiếc thảm, mái tóc mềm mượt rũ xuống trán. Cậu bé bước từng bước nhỏ về phía Kuro đang nắm tay mình kéo nhẹ.
Kira
Tớ không trốn nữa đâu, giờ tớ mệt rồi…
Kuro khom người xuống, ra hiệu cho Kira trèo lên lưng. Cậu bé cười rạng rỡ, tay vòng qua cổ Kuro.
Kira
Kuro này… nếu mai tớ không còn ở đây thì sao?
Kuro
Hả? Ai bắt cậu đi đâu? Tớ không cho!
Kira
Ba mẹ bảo có thể chuyển nhà…
Kuro
Vậy tớ sẽ đến tìm cậu. Dù cậu ở đâu, tớ cũng tìm được. Nhớ đó, Kira là của tớ!
Gió nhẹ lướt qua mái tóc hai đứa nhỏ, nắng chiều nhuộm vàng sân sau nhà. Kira siết tay ôm Kuro chặt hơn.
10 năm sau – Trường Trung học xxx
Sân trường tấp nập tiếng bước chân. Một chàng trai mặc đồng phục học sinh, cao ráo, ánh mắt sắc lạnh, tay bỏ túi quần bước qua cổng.
Kira
Đây là trường mới của mình. Hy vọng không gặp mấy đứa phiền phức.
Kira bước chậm rãi, tóc mái dài hơi che mắt. Một nhóm học sinh nữ nhìn cậu xì xào.
Học sinh nữ 1: Đẹp trai ghê luôn, cậu ấy là học sinh mới á?
Học sinh nữ 2: Trông lạnh lùng kiểu bad boy nữa kìa
Kresh
Ê Ken, nhìn cái tên mới kia, quen không?
Ken
Kira? Ủa tên nghe giống chẳng lẽ?
Từ phía xa, một chàng trai tóc đen chạy ào tới, tay cầm bịch bánh.
Kira
//giật mình quay lại//
Kuro chạy thẳng tới trước mặt Kira, thở hổn hển nhưng mắt long lanh.
Kuro
Là cậu thật rồi… Tớ nhận ra cậu từ ánh mắt!
Kira
Sao cậu biết tớ học ở đây?
Kuro
Tớ đã chờ suốt 10 năm! Mỗi năm đều gửi đơn nguyện vọng vào trường này, hy vọng một ngày gặp lại cậu!
Kira lùi một bước, tay nắm chặt quai cặp. Cậu che giấu cảm xúc, nhưng tim đập loạn trong lồng ngực.
Kira
Tớ tưởng cậu quên rồi.
Kuro
Không bao giờ! Kira là người tớ hứa sẽ cõng cả đời mà!
Kresh và Ken đứng phía sau lặng lẽ chứng kiến, Ken mỉm cười lắc đầu.
Kresh
Hồi nhỏ ông cũng hứa mấy câu ngọt như thế với tôi á?
Ken
Hồi nhỏ ông ngọt xớt mà, lớn lên mới giả vờ ngầu.
White – học sinh thiên tài lạnh lùng đứng trên ban công lầu 2, chống tay nhìn xuống sân trường. Bên cạnh là Ozin – hội phó hội học sinh.
White
Cậu thấy gì không, Ozin?
Ozin
Tôi thấy một màn hội ngộ đáng viết thành phim điện ảnh tình cảm thanh xuân rồi đấy.
White nheo mắt, nhìn kỹ Kira.
White
Cậu học sinh mới đó… có gì đó rất quen.
Ozin
Đừng nói cậu định ra tay "chiêu mộ" nữa nha?
Kira đang chuẩn bị quay đi thì Kuro bất ngờ giật cặp từ tay cậu, nhe răng cười.
Kuro
Muốn lấy lại thì theo tớ đến sân thượng đi!
Kira rượt theo Kuro giữa sân trường, cả hai chạy ngang qua hàng cây hoa anh đào đang rụng cánh. Một cánh hoa rơi lặng lẽ đậu lên vai Kira, nơi trái tim vừa chớm một nhịp xao động.
Cuộc trò chuyện tuổi thơ tưởng đã lãng quên, nhưng trái tim lại chưa bao giờ ngừng nhớ. Gặp lại nhau ở tuổi 17, liệu hai đứa trẻ năm nào có thể tìm lại lời hứa cõng nhau đi hết tuổi thanh xuân?
Cre ảnh KuroKira trên pin, KreshKen tớ lấy trên tiktok quên tên acc còn WhiteOzin là của bạn @qui0575
Mong mọi người ủng hộ truyện của tớ🌷
Comments