Solo Levelning: Next Generations
Chương 1: Cánh cửa thứ 13
Tác giả Quảng chơn
Xin chào các bạn!
Nếu bạn là fan của Solo Leveling, mình cũng giống các bạn. một Sung Jin-Woo bất bại, một thế giới nơi sức mạnh là tất cả – và cái bóng có thể là đồng minh mạnh nhất.
Câu chuyện này không phải phần tiếp theo chính thức, cũng không cố gắng thay thế bất kỳ điều gì từ bản gốc. Đây chỉ là một thế giới tưởng tượng nhỏ mà mình tạo ra – với nhân vật mới, bối cảnh mới – nhưng có chút hơi thở của những gì mình yêu quý từ Solo Leveling.
Nếu bạn đọc và thấy thú vị, mình rất vui. Nếu bạn cảm thấy không hợp, mình vẫn cảm ơn vì bạn đã dành vài giây ghé qua.
Và nếu bạn từng nghĩ: “Sau hơn 20 năm, thế giới ấy giờ ra sao?” – thì đây là lời mình muốn kể lại… theo cách riêng.
Chào mừng đến với hành trình của Sung Ji-Han.
— Tác giả.
Hai mươi năm sau khi loài người nghĩ rằng mình đã chiến thắng, những cánh cổng không còn khép lại nữa.
Thợ săn giờ được chia theo cấp bậc hành chính, quản lý như quân đội. Thành phố được phân vùng, cư dân sống dưới lớp khiên năng lượng, còn bên ngoài là đất chết.
Nhưng trong một khu dân cư hạng C, ở tầng 8 của khu nhà tái định cư số 41, có một chàng trai đang ngáp dài trước giờ vào lớp.
Cậu chưa từng bước ra khỏi vùng an toàn. Chưa từng nhìn thấy một ma thú thật sự. Và tất nhiên, chưa từng nghĩ rằng cái bóng của chính mình… lại biết nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.
"Tôi tên là Ji-Han.
Chỉ vậy thôi, Không có danh tiếng. Không có cấp bậc, Không có lý do gì để ai nhớ đến tôi".
"Mỗi sáng, tôi chen lên chuyến xe năng lượng đông nghẹt người, đến trường, nghe giảng về những thứ tôi chẳng bao giờ dùng đến.
Mỗi chiều, tôi trở về nhà, bật TV lên, và thấy người ta nói về những Hunter hạng S mới được thăng cấp, những kẻ giết được rồng, cứu được thành phố".
"Tôi không phải là một trong số đó.
Tôi chẳng có cửa bước vào cái thế giới hào nhoáng kia".
…Ít nhất là cho đến hôm nay.
"Hôm nay, tôi thấy cái bóng của mình nhúc nhích... trước khi tôi kịp bước".
Baek Yun-Ho
“Ê, dậy. Đừng có ngáy nữa, cậu làm nhỏ lớp trưởng liếc tới mười lần rồi đó.”
"Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ".
"Tôi chớp mắt. Ánh sáng trắng của lớp học đập vào mắt, bàn tay vẫn đang tì trên tập vở trống không".
" người bên cạnh, là Baek Yun-Ho – bạn cùng bàn từ cấp hai – đang đẩy cùi chỏ vào tay tôi, miệng vẫn thì thầm".
Baek Yun-Ho
“Mơ thấy gì ghê vậy? Mặt cậu trắng bệch kìa.”
Sung Ji-Han
(Tôi ngồi thẳng dậy, cảm giác mồ hôi lưng vẫn còn đọng lại).
“Không gì cả,” tôi đáp, giọng trầm xuống. “Tôi chỉ… thấy một giấc mơ kì lạ.”
Baek Yun-Ho
“Lại nữa à? Cậu mơ nhiều thật đấy. Lần trước là gì nhỉ… một con mắt trong gương?”
(Tôi không trả lời.
Không phải vì tôi lười…
Mà vì lần này, nó không giống mơ nữa).
" Tôi ngẩng đầu, nhìn ra cửa sổ".
"Bầu trời hôm nay xám hơn mọi khi, dù dự báo là nắng nhẹ.
Gió lay nhẹ hàng cây trong sân trường, tán lá đung đưa như đang thì thầm điều gì đó".
"Giữa sân, học sinh các lớp thể dục đang chạy. Tiếng giày, tiếng còi, tiếng la hét vang xa…
Tất cả nghe rõ ràng. Nhưng với tôi, âm thanh đó như bị lọc qua một lớp kính mờ".
"Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu… cảm thấy xa lạ với thế giới này".
Baek Yun-Ho
“Nhìn gì thế?” Yun-Ho lại hỏi, đang nhai thanh protein bar".
Sung Ji-Han
"Tôi nhíu mày".
“Cậu có thấy... cái bóng của cây đằng kia không?”
Sung Ji-Han
"Tôi chỉ tay – nhưng cái bóng đã trở lại bình thường".
"Không dài ra. Không ngược hướng. Không lắc lư.
Như thể... nó biết tôi đang nhìn nên đã trốn đi".
:Tôi quay lại, chợt thấy bàn tay mình… run nhẹ".
"Chuông reo tan học".
"Học sinh ùa ra như dòng nước vỡ bờ. Tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng giày nện xuống nền gạch – tất cả hòa vào nhau thành một hỗn độn náo nhiệt thường ngày".
Nhưng với tôi… mọi thứ như trôi chậm lại.
"Tôi bước ra hành lang.
Ánh chiều rọi vào qua ô cửa kính dài, in bóng từng người lên sàn".
"Tôi dừng lại".
"Một cậu học sinh lớp trên đi ngang qua".
"Cậu ta mỉm cười với bạn mình. Vẫy tay. Nói chuyện".
"Nhưng cái bóng dưới chân cậu ta… không vẫy tay.
Nó đứng yên. Cứng đờ".
"Tôi chớp mắt. Cái bóng lập tức bắt kịp chuyển động – như thể… nó vừa bị tôi bắt quả tang".
"Tôi siết quai cặp, Không nói gì"
"Bước xuống cầu thang, tôi bắt gặp gương mặt mình phản chiếu trên mặt kính cửa, Mờ nhòe… nhưng có gì đó sai sai".
"Trong phản chiếu ấy – tôi đang quay đầu nhìn về phía sau, dù cơ thể tôi vẫn đang nhìn thẳng".
"Tôi không hét".
"Tôi không hoảng".
"Tôi chỉ lặng lẽ đưa tay… chạm vào lớp kính".
"Và trong một giây ngắn ngủi, cái phản chiếu ấy mỉm cười với tôi –
…trước khi đồng tử của nó biến thành màu đen tuyệt đối".
"Tôi rời khỏi cánh cửa kính, không nói gì".
"Trong đầu, hình ảnh đôi mắt đen vẫn lởn vởn… nhưng ngoài mặt, tôi cố giữ mọi thứ bình thường nhất có thể".
"Tàu điện đông nghẹt, Thành phố như luôn mệt mỏi. Về đến nhà lúc 6 giờ tối, trời vừa kịp đổ mưa nhẹ".
"Căn hộ tầng 9, khu tái định cư Nam-Seoul. Phòng số 913".
"Tôi mở cửa".
Mẹ (Yoon Hae-Ran, 42 tuổi).
Yoon Hae-Ran
Về rồi à? Cởi áo khoác ra đi, ướt hết rồi kìa! Lúc nào cũng đi như bị ma rượt… Mẹ tưởng con đi thi chạy 100m không bằng?
Yoon Hae-Ran
Ừ thì… mưa, Nhưng mưa không phải lý do để lết dép như xác sống đâu nhé!
Em gái (Sung Ji-Yun, 16 tuổi).
Sung Ji-Yun
Mẹ ơi, anh ấy trầm cảm thật rồi! Hôm trước con nghe lén, ảnh nói chuyện với cái bóng á!
Sung Ji-Han
Đó là điện thoại, bật chế độ nền tối
Sung Ji-Yun
Nền tối cái đầu anh! Anh liếc cái gương phòng em rồi cười kiểu "ta biết ngươi đang nhìn", em còn tưởng đang đóng phim kinh dị??
Yoon Hae-Ran
Thôi thôi đủ rồi. Ji-Yun, đừng chọc anh con.
(quay sang nhìn Ji-Han) Mà con có ăn không? Mẹ nấu canh rong biển hầm xương nè.
Sung Ji-Han
Mẹ, hôm nay… nếu con nói là… con thấy cái gì đó kì lạ… mẹ sẽ tin không?
Yoon Hae-Ran
(Bà dừng lại, nhìn tôi một lúc. Rồi mỉm cười.)
Mẹ sẽ tin, Nhưng trước hết ăn đi đã, Ma quỷ cũng phải chờ con đầy bụng rồi tính sau.
Sung Ji-Yun
Nói như mẹ là quỷ sợ bị canh nóng đổ lên người ấy!!
"Tôi nằm trên giường, mắt mở, nhìn trần nhà".
"Đồng hồ 11 giờ 47 phút đêm.
Tiếng mưa vẫn lách tách trên ban công. Trong phòng chỉ còn ánh đèn bàn mờ, và tiếng máy lọc khí kêu vo vo đều đều".
"Em gái đã ngủ, mẹ cũng không còn bước qua lại ngoài hành lang.
Căn nhà chìm vào tĩnh lặng".
"Tôi nhắm mắt lại".
"Một giọng nói – không rõ là nam hay nữ – thì thầm sát bên tai".
"Tôi bật dậy. Căn phòng trống rỗng.
Không có ai".
"Tôi liếc xuống sàn – cái bóng của mình… đang quay lưng về phía tôi".
"Tôi không nhúc nhích. Nhưng nó thì có".
"Mắt tôi dán chặt vào sàn. Cái bóng ấy từ từ… xoay đầu lại".
“Đã đến lúc rồi, Ji-Han, Cánh cửa thứ mười ba đã mở.”
"Tôi nuốt khan, Lưng ướt mồ hôi".
"Không khí trong phòng nặng hơn bình thường – như thể tôi đang thức dậy trong giấc mơ của người khác".
"Trên tay, vết mực từ tiết toán sáng nay vẫn còn – nhưng bây giờ nó... đang chảy xuống như tro bụi".
Rồi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ba tiếng – chậm rãi.
Nhưng là từ bên trong tủ quần áo.
" Tôi không nói gì".
"Không hét, Không gọi mẹ".
"Tôi đứng dậy, cầm lấy cây thước gỗ trên bàn học".
Và bước đến...
Mỗi bước chân đi qua, bóng của tôi lại biến mất một phần.
"Tôi chạm tay vào tay nắm tủ".
Nó lạnh – lạnh hơn kim loại bình thường. Như thể phía sau cánh cửa kia… không còn là phòng tôi nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Và mở ra.
" Không có quần áo".
"Không có bụi".
"Chỉ có một khoảng không tối tuyệt đối – sâu hun hút, như vực thẳm không đáy".
"Trong bóng tối đó… có một sinh vật đang bò".
"Nó không có hình dáng rõ ràng – chỉ là một khối đen, như được ghép từ hàng trăm cái bóng khác nhau.
Nhưng nó có… đôi mắt.
Hai con mắt phát sáng màu lam tím".
Và nó mỉm cười – với tôi".
“Người kế thừa… cuối cùng đã mở cửa.”
“Hỡi hậu duệ của Bóng Tối… đã đến lúc ngài nhớ lại.”
" Tôi chưa kịp lùi lại thì bóng dưới chân tôi bỗng hóa lỏng – trườn lên bắp chân, rồi tới ngực".
"Trong chớp mắt, tôi bị kéo ngược vào tủ – không còn ánh sáng, không còn sàn nhà, không còn gì cả".
"Chỉ có một cánh cổng mở ra giữa lòng bóng tối, và tên tôi vang vọng trong hư vô".
“Sung Ji-Han…"
"…Chào mừng trở về.”
Comments