Chạng Vạng [CapRhy]

Chạng Vạng [CapRhy]

Thu Hút

Quang Anh, sinh viên năm nhất vừa chuyển đến một trường đại học ở thành phố lớn. Cậu sống cùng ba – một người cảnh sát trầm tính, ít nói nhưng luôn dõi theo cậu bằng ánh mắt nghiêm khắc mà âm thầm. Mẹ cậu đã rời đi từ khi cậu còn đỏ hỏn, để lại một vết trống không hẳn rõ hình thù, nhưng lại chưa bao giờ biến mất trong lòng cậu.Cậu không phải kiểu người dễ thân hay thích hòa mình vào đám đông. Quang Anh có phần trầm lặng, nội tâm và lúc nào cũng như đang lạc giữa thế giới quá xô bồ này. Nhưng cũng chính vì thế, cậu lại mang một nét thu hút rất riêng – một người im lặng nhưng khiến người ta không thể không nhìn.Quang Anh cao 1m65, vóc dáng tròn tròn đáng yêu, không gầy gò cũng chẳng quá đầy đặn – vừa vặn như một chiếc bánh bao mềm mại. Làn da trắng nõn, sáng mịn khiến cậu lúc nào cũng trông như đang phát sáng dưới ánh đèn giảng đường. Và hai má tròn tròn phúng phính, mỗi khi cậu cúi đầu cười hay phồng má giận dỗi, lại làm người khác phải thầm “trời ơi, cưng quá đi mất”.nhờ vẻ ngoài đáng yêu của cậu mà có khá nhiều người trong trường để ý tới cậu,trai có,gái có nhưng cậu chỉ đáp lại họ là một cái lắc đầu tới bây giờ cậu vẫn chưa có một mảnh tình nào..cậu cũng chỉ biết quay quanh với cậu em trai thanh mai trúc mã thôi.Cậu thường ăn mặc đơn giản, gọn gàng – áo thun trơn, quần jeans, giày sneaker trắng, nhưng không hiểu sao lại luôn khiến mọi thứ trông sạch sẽ và tinh khôi như chính con người cậu. Có điều gì đó trong ánh mắt lơ đãng của Quang Anh, trong nụ cười mỉm thoáng qua, trong dáng ngồi cắn môi khi đang tập trung đọc sách… khiến người ta muốn dừng lại lâu hơn một chút, nhìn cậu nhiều hơn một chút. Cuộc sống của Quang Anh trôi qua như thế – nhẹ nhàng, đơn độc, và có chút gì đó chưa được gọi tên.
Hôm đó, như mọi ngày, Quang Anh đến trường với chiếc balo nhỏ gọn và bước đi không vội vàng, cũng chẳng chậm rãi. Trên đường tới giảng đường, vẫn là vài người quen nhẹ nhàng chào hỏi, một cô bạn cùng lớp chìa ra cho cậu một chiếc bánh ngọt kèm hộp sữa nhỏ – thói quen mỗi sáng cô vẫn làm.Quang Anh khẽ lắc đầu, từ chối bằng nụ cười mỉm và ánh nhìn dịu dàng như sương sớm. Cậu không nói gì, cũng chẳng cần nói – sự nhẹ nhàng của cậu đã đủ để người kia không phật lòng.Giờ nghỉ trưa, Quang Anh đến nhà ăn của trường, nơi đông đúc tiếng nói cười, mùi thức ăn thoảng qua trong không khí. Cậu chọn một bàn nhỏ ở gần cửa sổ cùng vài người bạn quen. Mọi chuyện vẫn như mọi ngày, cho đến khi...Cánh cửa nhà ăn mở ra.Một nhóm người – khoảng bốn đến năm người – bước vào. Họ không ồn ào, nhưng lại thu hút ánh nhìn của không ít sinh viên đang ngồi đó. Quang Anh chỉ vô thức liếc nhìn, ánh mắt cậu vốn hay quan sát mọi thứ một cách lặng lẽ, cho đến khi...Ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của một người trong số đó.Chỉ là thoáng qua. Nhưng như có gì đó dừng lại.Cậu giật mình nhẹ – không phải vì hoảng sợ, mà là vì trong khoảnh khắc ánh mắt ấy chạm vào cậu, cậu cảm thấy như tim mình khựng lại một nhịp. Người đó – một chàng trai không quá nổi bật so với cả nhóm, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cậu không thể rời mắt.Khi nhóm người kia tìm được chỗ ngồi, Quang Anh – vốn dĩ không hay chú ý quá lâu vào ai – lại lén liếc nhìn anh chàng đó thêm lần nữa.Mái tóc bạch kim anh rủ nhẹ trước trán, ngón tay gõ nhịp lên thành bàn, ánh mắt hơi nheo lại như đang suy nghĩ điều gì. Và rồi…Anh quay lại. Nhìn thẳng vào Quang Anh.Cái nhìn ấy không phải kiểu soi mói hay ngạc nhiên. Nó bình tĩnh, sâu và khó diễn tả – như thể giữa hàng trăm ánh mắt trong căn phòng ồn ào này, chỉ có cậu là người anh nhìn thấy.Tim Quang Anh lại nhói lên một chút – không phải đau, mà là... cảm giác gì đó rất lạ. Rất mới. Và cậu biết, một điều gì đó đã bắt đầu.
Đúng lúc Quang Anh còn đang lặng lẽ xoay những ý nghĩ trong đầu, cố lý giải vì sao ánh mắt kia lại khiến cậu bối rối đến thế, thì không gian nhà ăn bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng xì xào bàn tán râm ran khắp nơi, và bàn cậu ngồi cũng bắt đầu nhốn nháo. Một người bạn ngồi cạnh cậu – một cậu bạn,lúc nào cũng hay hóng hớt những chuyện của trường – cúi sát lại, thì thầm đầy vẻ hứng thú
nhân vật phụ
nhân vật phụ
ê biết mấy người kia là ai không ?
Quang Anh hơi nghiêng đầu, khẽ lắc. Cậu không phải kiểu quan tâm mấy chuyện rì rầm trong trường, nên cũng chẳng để ý tin đồn nhiều.
Quang Anh
Quang Anh
là ai á ?
nhân vật phụ
nhân vật phụ
nghe nói là một gia đình hay sao đó..mới từ nước ngoài chuyển về đây đó
Quang Anh
Quang Anh
à..
Quang Anh
Quang Anh
mà cái cậu trai tóc bạch kim đó tên gì á ?
nhân vật phụ
nhân vật phụ
à nam thần của trường đó tên Đức Duy học lớp 11a3
Quang Anh
Quang Anh
à..
nhân vật phụ
nhân vật phụ
coi bộ..cũng để ý ảnh rồi đúng không ?
Quang Anh
Quang Anh
hả..?
Quang Anh
Quang Anh
làm gì có đâu
nhân vật phụ
nhân vật phụ
phải không đó ?
Quang Anh
Quang Anh
thật mà
miệng thì chối vậy thôi chứ lòng cậu cậu lại nghĩ cái khác
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play