Nghịch Thiên Tấu•Countryhumans/Flaghumans[China/VietChi]•
Chương 1 : Gnasche
[Gnasche : yêu đến sông cạn đá mòn. Yêu đến đau lòng]
Tình yêu này của y…chưa từng là thứ có thể gọi bằng tên. Chỉ biết rằng mỗi lần nhìn cậu xoay người bước đi, y lại thấy tim mình như rơi xuống đất một lần nữa
China đứng nơi đỉnh gió của thời cuộc, y đã từng nắm trong tay cả đất trời và máu. Nhưng có một người, dù đứng trong nắng hay trong mưa, vẫn mãi chỉ là cái bóng phía sau ánh bình minh của y, Việt Nam
Y chưa từng nói yêu, cũng chưa từng khóc vì ai. Chỉ duy nhất người ấy đã biến trái tim y thành nơi cư trú của cả trăm vạn cơn đau
China tự tin gọi đó là “thương”, mỗi chữ thương không cần hồi đáp. Thương đến điên cuồng, đến rách cả niềm kiêu hãnh ngàn năm. Thương như nước dâng trong ngực, ngập tới cổ họng, không thể thốt ra…
China biết Việt Nam sẽ không quay đầu lại. Y cũng biết cậu sống để vì dân, vì đất, vì non sông, không vì một trái tim điên cuồng nào. Nhưng y vẫn cứ mãi dõi theo. Vì đó…là điều duy nhất khiến y còn cảm thấy mình còn sống…
Việt Nam không ngu ngơ, cậu không mù không điếc. Cậu biết có một ánh mắt luôn âm thầm soi bóng cậu giữa vạn người. Biết có một người dõi theo mọi bước chân của cậu như giữ gìn một điều linh thiêng. Nhưng cậu chưa từng quay đầu lại
Bởi cậu còn nợ máu, nợ linh hồn, nợ những những người đã ngã xuống vì chữ “quốc”
Cậu không thể yêu y. Vì yêu y là phản bội những gì cậu đã bảo vệ. Nhưng cậu cũng không thể căm ghét y…chỉ có thể giữ chừng mực, giữ khoảng cách, giữ lấy chính mình khỏi ngã vào vực sâu mang tên China
Cậu đối xử với y vừa đủ tử tế, để không tàn nhẫn. Vừa đủ xa cách, để không lạc đường
China như một kẻ lạc giữ ngôi đền đổ nát của chính trái tim mình. Còn Việt Nam như một pho tượng thánh thần đặt giữa hư vô, không cúi đầu, cũng không đưa tay
China gọi đó là nghiệp, là bệnh, là người..
Và Việt Nam gọi đó là niềm đau êm dịu nhất mà y từng có…
Việt Nam
Hong Kong?! //nhìn đth//
Hong Kong
Đây đây! //bắt lại đth//
Hong Kong
Em nhiều việc quá, ngày nào cũng chạy dọc chạy xuôi
Hong Kong
Em gọi cho anh là có chuyện để nhờ, như tối hôm qua em có nói á
Việt Nam
Được rồi đang ở nhà anh trai anh đây //nhìn quanh//
Hong Kong
Chẳng biết sao sáng hôm qua vẫn khoẻ như trâu ý, làm hết tấn giấy
Hong Kong
Mà đêm về nhà mà người ướt nhẹp!
Hong Kong
Dầm mưa ở ngoài đêm về sốt tận 40 độ //giọng gắt gỏng//
Việt Nam
Ừ, thôi chú cứ làm thì làm đi
Việt Nam
Tôi mang cơm đến rồi
Hong Kong
Xin lỗi nhá, anh là hàng xóm gần nên là nhờ anh vậy
Hong Kong
Với lại tình hàng xóm cũng đâu phải ngày một ngày hai xây dựng được?
Hong Kong
Thôi thì mong anh giúp lần này, coi như vì tình hàng xóm //nài nỉ//
Việt Nam
Vào nhà luôn rồi chẳng lẽ lấy xe đi về, chú đùa //làm giảm căng thẳng xuống//
Hong Kong
Vâng, cảm ơn anh
Hong Kong
Ông anh nhà em cồ hủ lắm, ổng mà không uống thuốc thì cứ dùng biện pháp mạnh chứ không khổ lắm
Việt Nam
Biết rồi, thôi chú cũng không có thời gian
Hong Kong
Mai mối công tác xong em về
Việt Nam
Ừ ừ, có gì tôi gọi
Hong Kong
Và cảm ơn anh lần nữa //cúp máy//
Cuộc gọi đã kết thúc, và Việt Nam đang đứng ở nhà China
Vì sao cậu lại nhận lời giúp? Cũng vì tình hàng xóm, như câu Hong Kong nói, quan hệ quốc gia luôn luôn phải khéo léo thì khi có chuyện mới trở mình được
Tại cậu mà China mới bị sốt, ai bảo tên ngu si đó đứng dưới mưa dõi theo tấm lưng cậu làm gì, đã nói rõ ràng rành mạch tới vậy mà cứ vẫn ôm niềm hi vọng hão huyền. Cậu không cấm yêu, nhưng đừng làm tình yêu ấy liên luỵ đến cậu. Việt Nam còn nhiều thứ phải làm hơn là quan tâm mấy chuyện mất thời gian này, vì cậu biết mình sẽ không quay đầu
Việt Nam
Giấy tờ khắp nơi, nhà này không sợ mình ngó trộm mấy hồ sơ quan trọng à?
Việt Nam
Phòng hắn đâu rồi?
Việt Nam
Tôi mang ít cơm thịt và cháo nếu anh không ăn được gì này
Thôi thì, không phải vì thương, cũng không phải vì yêu. Chỉ là cậu biết, có một người đã lặng lẽ đau từ đêm hôm qua hoặc là đã từ rất lâu rồi. Mà người như cậu, sẽ không bao giờ bỏ rơi những kẻ từng vì mình mà ngã xuống
Căn phòng ấy tối. Không phải vì thiếu đèn, mà là tối vì không ai bật nổi ảnh sáng lên nữa
Rèm cửa được kéo kín mít. Một màu đen phủ trùm như đang che giấu cả thế giới này khỏi trái tim y, hoặc ngược lại, y đang trốn cả thế giới, chỉ để giữ lại bóng lưng một người
Trên giường y vẫn cần cái điện thoại của mình và ánh sáng nhỏ của màn hình soi cả một cái căn phòng đen tốt rộng lớn này. Trên màn hình là cuộc trò chuyện giữ y và cậu, cuộc trò chuyện vào cái đêm hôm ấy khi trời mưa tầm tã và y đã đổ bệnh từ khi đó. Tin nhắn của y dài, không dấu, bấm vội vàng, như thể đổ hết tội lỗi về phía mình và xin cậu đừng ghét mình, rồi chỉ nhận lại được ba chữ…tôi sẽ tới
Tôi sẽ tới, nhưng không vì thương
Tôi sẽ tới, chỉ để giữ lễ nghĩa
Tôi sẽ tới, rồi sẽ lại rời đi…
China
//nghe thấy tiếng của Việt Nam//
China
Cậu..cậu tới rồi //tròn mắt nhìn Việt Nam//
Việt Nam
Tôi tới rồi, ăn đi xong uống thuốc
China
Là cậu sao..? //không tin là cậu tới//
China
“Mình đang mê sảng..đúng rồi mình đang mê sảng..”
Việt Nam
Anh dậy đi, xong vào bếp ăn
Y không tin. Không dám tin!
Bởi mỗi lần y mơ về người ấy, lúc tỉnh dậy đều là vực thẳm
Y cống gắng nhắm mắt lại, chờ nó tan đi trong giấc mộng. Nhưng mùi cỏ khô từ áo Việt Nam vẫn còn quanh quẩn nơi đầu mũi y. Tiếng bước chân, tiếng đặt túi đồ ăn xuống vang lên thật quá
China
Việt Nam…Việt Nam cậu tới thật rồi!
Việt Nam
Xuống giường mau lên
Việt Nam
Tôi không thể ở đây tới chiều đâu
China
“Biết..biết cậu không thương tôi nhưng tôi lại thương cậu tới phát điên!”
China
//cố gắng lết lên bếp//
Việt Nam
Ngồi xuống bàn đi, tôi hâm nóng cháo là được ăn luôn
China
//muốn tiến lại gần//
Y muốn ôm cậu ấy. Nhưng chỉ đưa ngón tay được một nửa thì China thu nó lại..
Vì y sợ. Sợ một cái chạm khẽ cũng sẽ khiến bóng lưng kia lại rời đi, không bao giờ quay lại nữa
Và y biết lần này, dù cậu ở lại mười phút, y cũng sẽ dùng cả đời để sống với mười phút ấy…
Việt Nam
//bưng bát cháo ra//
Việt Nam
Anh mà không ngồi xuống và ăn hết là mai tôi khỏi lên
China
//vội vã ngồi xuống ghế//
China
Mai cậu lại tới sao?
Việt Nam
Anh không thích à? //đặt đũa xuống//
China
Không phải thế //khua khua tay//
China
Rất là bất ngờ khi cậu tới sớm tới vậy
Việt Nam
Thế mai tôi tới muộn hơn
China
Không cần đâu //càng lúc càng vụng//
Việt Nam
Cơm trưa và tối tôi để ở tủ lạnh
Việt Nam
Thuốc tôi để cạnh ly nước cạnh anh
Việt Nam
Nhớ uống rời nhau
Việt Nam
Ngày ba viên, còn cái này ngày hai viên sáng tối
Việt Nam
Nhớ hâm nóng lại mà ăn, không là sẽ không ngon đâu
China
//không nuốt nổi cơm//
Cơm nghẹn ở họng, sống mũi cay nồng, lệ nóng trực trào. Dù chỉ là lễ phép, tình hàng xóm, chừng mực thì cũng chưa có ai quan tâm tới giấc ăn giấc ngủ từng ly từng tí của y ngoài mấy đứa em cả
Việt Nam
//cười gật đầu rồi đi ra cổng//
Cơm Việt Nam nấu lẽ ra nên ngon gấp trăm lần những bát cơm bình thường, cớ sao lại đậm vị nước mắt thế này
Y muốn cậu ấy ở lại dù chỉ một chút thôi, hiếm khi Việt Nam tự mình đến gặp y như hôm nay
China tự trách vì sai bản thân lại tham lam tới vậy
Y không nên như thế, như này đã quá đủ rồi phải không
China
//mỉm cười nhẹ rồi ăn cơm//
Andrey
Chứa nội dung chính trị đu thì đu không đu thì CLICK BACK!
Andrey
Là NOTP thì cũng CLICK BACK NỐT!
Comments
Ҝαтнєяιиє 𝓢ιи¢ℓαιя
Nói như kiểu Vietnam làm China yêu xg bỏ vậy tr^^
2025-07-13
3
Ҝαтнєяιиє 𝓢ιи¢ℓαιя
Yêu mà không dám nói, buồn ghê
2025-07-13
3
Đa cấp uy tín số 1 thế giới 🐧
Mừng quá, bác ra truyện rồi. Nhưng cho t hỏi bộ này cp gì được không ? Tôi không thấy hết được tiêu đề truyện (• ▽ •;)
2025-07-13
3