Nợ Máu , Nợ Tình [ DuongHung ][ DomicMasterD ]
Chap 1
Con vợ dh
Bộ này không mang tính chất kinh dị chỉ nói về việc từ câm thù thành yêu 🤍
Em chưa từng tin vào hai chữ “tai nạn” hay “tự vệ chính đáng”
Anh trai Hùng chết trong một con hẻm tối, máu loang khắp nền xi măng lạnh ngắt. Trong hồ sơ vụ án, thủ phạm được xác định là Đăng Dương
Tòa kết án anh mấy năm tù – nhưng vì lý do nên được giảm nhẹ (tự vệ), anh ta ra tù sớm
Em chờ sẵn ngoài cổng trại giam
Không phải để đón. Mà để kéo về
Lê Quang Hùng
* mày nợ máu nhà tao. Tao sẽ không để mày đi đâu hết *
Từ đó, anh trở thành “người hầu” trong căn hộ của em
Anh không cãi. Không phản kháng
Anh nấu ăn, dọn dẹp, chịu đựng những trận chửi rủa, thậm chí những cú đấm bất ngờ từ em
Ban đêm, em ép anh ngủ cạnh mình trên giường hẹp, lưng quay vào nhau
Lê Quang Hùng
Không được rời đi. Mày phải ở đây mà trả nợ
Ghét ánh mắt anh lúc nào cũng buồn bã, chịu đựng, không hề oán hận. Ghét cái cách anh khâu áo rách cho mình, nấu món ăn mà em thích nhất dù em chưa từng nói
Có hôm, em đổ hết mâm cơm xuống sàn
Lê Quang Hùng
Mày định diễn vai người chuộc tội trước mặt tao à? Ghê tởm
Anh chỉ cúi đầu nhặt từng hạt cơm
Em nhìn bàn tay bị mảnh sứ cứa chảy máu của anh mà lòng đau như cắt – nhưng vẫn nghiến răng quay đi, không cho mình mềm lòng
Một đêm mưa, em say rượu. Mắt đỏ hoe
Lê Quang Hùng
Mày vui lắm hả? Giết anh tao xong được ở cạnh tao thế này?
Lê Quang Hùng
Vậy mày muốn gì?
Anh ngẩng lên. Giọng anh khàn đặc, run run
Trần Đăng Dương
Tôi chỉ muốn ở bên cậu
Lê Quang Hùng
Mày điên à?!
Trần Đăng Dương
Ừ. Tôi điên rồi
Lê Quang Hùng
Mày nói yêu tao đi!
Trần Đăng Dương
Tôi yêu cậu
Em nắm cổ áo anh, đấm vào ngực anh
Lê Quang Hùng
Yêu tao?! Mày có tư cách gì?! Anh tao chết vì mày!
Anh không tránh. Chỉ để mặc những cú đấm. Máu rỉ ra khóe môi
Trần Đăng Dương
Tôi biết. Tôi nợ mạng. Tôi nợ cậu. Nợ máu, trả không được. Nợ tình… thì để tôi ở đây mà trả
Lê Quang Hùng
Đồ khốn… tại sao mày làm tao không hận nổi…
Anh khẽ kéo em vào lòng, cằm đặt lên vai gầy
Trần Đăng Dương
Cứ hận đi. Nhưng xin đừng đuổi tôi
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy trên giường chật, đầu gối vào ngực anh , áo anh ướt đẫm nước mắt em
Anh tỉnh trước. Ánh mắt mệt mỏi nhưng hiền dịu
Trần Đăng Dương
Em đói chưa?
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc em,nhưng khi em trừng mắt thì rụt tay lại, cúi đầu như trẻ con phạm lỗi.
Một lần khác, em bị đám giang hồ chặn đường, chửi rủa
N/V Nam Phụ
Nghe nói mày nuôi thằng sát nhân làm chó?
Anh bước ra. Ánh mắt anh tối sầm
Trần Đăng Dương
Đụng vào cậu ấy thử xem ?
Đám kia cười khẩy nhưng khựng lại khi thấy vẻ mặt lạnh lẽo sẵn sàng giết người
N/V Nam Phụ
Mày tưởng mày là ai… // giọng run //
Trần Đăng Dương
Người từng giết vì tự vệ. Lần này không cần tự vệ
N/V Nam Phụ
Mày….mày đợi đó // bỏ đi //
Em ngồi phệt xuống đất, ôm bụng bị đá
Anh cúi người, giọng run run
Trần Đăng Dương
Em đau ở đâu? Để tôi xem
Trần Đăng Dương
Em ghét tôi cũng được. Nhưng để tôi cõng
Lê Quang Hùng
Mày bị thần kinh à?
Trần Đăng Dương
Ừ. Tôi thần kinh. Tôi yêu em mà
Em mắng chửi. Nhưng vẫn để anh cõng về, mặt giấu trên vai anh để giọt nước mắt không ai thấy
Nợ máu không đổi được máu đã đổ.
Nợ tình không xóa được hận đã khắc.
Nhưng họ không rời bỏ nhau
Anh chọn cách trả nợ bằng cả đời ở bên em – hứng chịu mọi hận thù và yêu thương
Em chọn giữ anh bên cạnh – dù hận, dù yêu, dù không thể quên người đã chết
“Nếu tao không thể tha thứ… thì cứ để mày ở đây mà chuộc tội. Suốt đời.”
Con vợ dh
Truyện được không ạ
Comments
Daissy💕
mới chương 1 đã yêu, sợ ngược nặng ghê🥺
2025-07-15
1
Daissy💕
ê bị thích mấy thể loại vậy😔💕
2025-07-15
0