[RhyCap] Nốt Trầm Viết Dở
Chap 1 : Nốt trầm viết dở
Hoàng Đức Duy
Tôi tên là Hoàng Đức Duy. Hai mươi tuổi. Không có bạn bè. Không người thân
Hoàng Đức Duy
Tôi sống một mình trong căn nhà cũ, nơi mỗi viên gạch đều thấm giọng nói của ba mẹ ngày xưa… và cũng là nơi không ai gõ cửa suốt nhiều năm
Hoàng Đức Duy
Tôi là một người khác biệt. Từ nhỏ đã vậy
Hoàng Đức Duy
Họ gọi tôi là thằng kỳ dị, đứa tự kỷ, cái bóng trong lớp học...
Hoàng Đức Duy
Tôi không nói chuyện. Không cười. Không thể giao tiếp như người bình thường. Tôi cũng không giỏi diễn đạt cảm xúc. Khi buồn, tôi không khóc. Khi đau, tôi chỉ ngồi lặng thinh...
Hoàng Đức Duy
Và vì thế, từ năm lớp sáu, tôi bắt đầu bị tẩy chay...
Hoàng Đức Duy
Lũ bạn cùng lớp từng cắt sách tôi, nhét rác vào cặp tôi, viết bậy lên áo đồng phục của tôi trong giờ thể dục...
Hoàng Đức Duy
Một lần chúng đẩy tôi vào nhà vệ sinh, đổ nước lên đầu rồi cười vang cả dãy phòng. Tôi chỉ đứng yên. Không phản kháng. Không kêu ai...
Hoàng Đức Duy
Tôi quen rồi. Cái cảm giác bị làm nhục trong im lặng...
Hoàng Đức Duy
Còn đau hơn cả tiếng đánh
Hoàng Đức Duy
Tôi biết mình không giống những đứa trẻ khác. Nhưng không ai dạy tôi cách để giống họ
Hoàng Đức Duy
Thế giới ngoài kia ồn ào quá. Còn tôi thì chỉ biết sống trong căn phòng nhỏ, chơi một cây đàn cũ và đội chiếc nón ba mua từ khi tôi còn học tiểu học...
Hoàng Đức Duy
Chiếc nón che một phần gương mặt tôi như thể tôi đang cố trốn khỏi những ánh nhìn ác ý, hay đúng hơn, tôi đang tìm một nơi để tự bảo vệ mình...
Hoàng Đức Duy
Tôi sợ người ta thấy tôi. Sợ họ bắt đầu hỏi Nó làm sao thế?
Hoàng Đức Duy
Có lần, tôi nghe cô giáo chủ nhiệm thở dài nói. Thằng bé ấy, ánh mắt như người đã sống mấy kiếp, không phải đứa trẻ lớp tám...
Hoàng Đức Duy
Đúng, có lẽ tôi đã sống quá sớm trong bóng tối. Tôi từng mơ làm nhạc sĩ khi còn nhỏ. Nhưng càng lớn, tôi càng nhận ra thế giới không cần bài hát của một kẻ câm lặng...
Hoàng Đức Duy
Năm tôi mười sáu tuổi, thế giới nhỏ bé cuối cùng cũng sụp đổ
Hoàng Đức Duy
Cha mẹ tôi người duy nhất từng dạy tôi cách gọi tên mình qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi
Hoàng Đức Duy
Hôm đó là sinh nhật tôi
Hoàng Đức Duy
Cảnh sát nói họ chết ngay tại chỗ. Tôi không khóc. Không gào thét...
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ về nhà, ngồi một mình trước chiếc bánh kem họ mua dang dở, thắp lên một ngọn nến… rồi thì thầm như lời chúc vội
Hoàng Đức Duy
Sinh nhật vui vẻ... Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi cắm cúi ăn hết. Một mình. Không đũa, không thìa. Chỉ bằng tay
Hoàng Đức Duy
Từ ngày đó, tôi không còn nói gì với bất kỳ ai nữa
Hoàng Đức Duy
Không phải vì tôi không thể… mà bởi vì tôi đã không còn ai để nói cùng
Hoàng Đức Duy
Cấp ba, tôi học lớp 10A3. Vẫn đội nón. Vẫn ngồi gần cửa sổ. Vẫn không có bạn. Tôi trở thành một bóng mờ ở cuối lớp...
Hoàng Đức Duy
Cô giáo ít khi gọi tên tôi. Bạn học không đụng vào chỗ tôi. Tôi biết rõ sự tồn tại của mình mờ nhạt đến mức có thể bị quên mất bất kỳ lúc nào...
Hoàng Đức Duy
Cho đến khi… một điều kỳ lạ xảy ra
Hoàng Đức Duy
Trên bàn tôi, mỗi sáng đều có một hộp sữa dâu. Tôi không biết ai để. Không ai nhắc đến. Không ai cười cợt...
Hoàng Đức Duy
Chỉ là… đều đặn, mỗi sáng, hộp sữa ấy nằm ngay ngắn ở đúng một vị trí như thể người đặt nó luôn dõi theo từng centimet trên bàn tôi...
Hoàng Đức Duy
Ban đầu, tôi tưởng là nhầm. Nhưng rồi tôi nhận ra hộp sữa đó là dành cho tôi...
Hoàng Đức Duy
Và người đặt nó… là một bạn học trong lớp
Hoàng Đức Duy
Anh tên là Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Anh hơn tôi hai tuổi. Học trễ vì lý do gì đó mà tôi chưa từng hỏi. Anh ngồi cách tôi vài bàn, đẹp, sáng sủa, luôn hòa đồng với bạn bè… nhưng không giống như những người khác...
Hoàng Đức Duy
Anh nhìn thấy tôi... Không phải nhìn như một vật thể lạ. Mà là nhìn… như thể tôi cũng là một con người. Một người cần được quan tâm, cần được tồn tại...
Hoàng Đức Duy
Anh không nói gì nhiều. Chỉ đôi khi cúi đầu chào tôi vào sáng sớm, dù tôi không bao giờ đáp lại. Nhưng anh vẫn chào.Vẫn đặt hộp sữa đó mỗi ngày.Vẫn âm thầm để ý tôi không ồn ào, không thương hại...
Hoàng Đức Duy
Và thế là... trong lòng tôi, lần đầu tiên có một điệp khúc nhỏ vang lên. Không phải bằng âm nhạc. Mà bằng sự tồn tại của anh...
Hoàng Đức Duy
Năm tôi tốt nghiệp, tôi không từ biệt ai. Chỉ lặng lẽ rời khỏi mái trường cũ, ôm cây đàn về lại căn phòng trống nơi tôi viết nhạc mỗi đêm, chơi những bản tình ca mà chưa từng ai nghe đến...
Hoàng Đức Duy
Những bản nhạc không lời. Viết cho một người mà tôi không dám nhìn lâu quá năm giây...
Hoàng Đức Duy
Tôi lớn dần trong sự cô độc. Hai mươi tuổi. Mỗi ngày của tôi là một vòng lặp thức dậy, uống sữa, chơi đàn, viết nhạc, lặng lẽ sống.Tôi chưa từng bước ra khỏi thế giới đó… cho đến một ngày...
Hoàng Đức Duy
Tôi tìm đến một thứ khác ngoài sự cô độc của bản thân...
Hoàng Đức Duy
Tôi vô tình bắt gặp quyển sách ấy trên một kệ gỗ đã mối mọt trong tiệm sách cũ dưới chân cầu. Bìa sách lung linh, tên sách là một câu thở dài: "Nốt trầm viết dở", tác giả: Quang Anh Rhyder
Hoàng Đức Duy
Tôi khựng lại
Hoàng Đức Duy
Cái tên ấy như một lưỡi dao nhỏ, chạm vào một mảnh ký ức mà tôi đã cất rất sâu. Anh người mà tôi chưa từng dám gọi tên thành tiếng. Người từng đi ngang đời tôi như một bản nhạc buồn, chưa kịp lên cung đã lặng xuống, bỏ lại tôi giữa ngổn ngang những điều chưa bao giờ thành lời...
Hoàng Đức Duy
Tôi mang quyển sách về, như thể nó gọi tên tôi. Như thể tôi cần phải biết, rốt cuộc anh đã viết gì trong đó. Tôi đọc nó suốt đêm...
Hoàng Đức Duy
Và rồi tôi bàng hoàng
Hoàng Đức Duy
Nhân vật trong truyện là một chàng trai luôn ngồi lặng lẽ nơi góc lớp, hay vẽ những bản nhạc dang dở và hay quên ăn. Còn người kia là một chàng học sinh giỏi, từng ngày bí mật đặt hộp sữa trên bàn cậu bạn kia, lặng lẽ dõi theo, lặng lẽ thương yêu...
Hoàng Đức Duy
Tôi nhận ra đó là tôi... Và người kia là anh...
Hoàng Đức Duy
Nhưng trong truyện, anh không rụt rè như năm ấy. Anh dám bày tỏ, dám bảo vệ nhân vật "tôi" khỏi những lời chê cười, dám nói "anh thích em" ngay giữa sân trường...
Hoàng Đức Duy
Nhưng tại sao anh lại viết tôi chưa từng quan tâm đến anh? Tôi trong cuốn tiểu thuyết ấy vẫn là một người im ắng không tiếng cười. Nhưng tôi lại có bạn? Và tại sao anh lại nghĩ tôi luôn xa lánh anh?
Hoàng Đức Duy
Tôi đọc đến đó, tim tôi thắt lại. Anh viết lại tuổi trẻ của chúng tôi theo một cách mà tôi từng ao ước. Anh đã cho tôi một tuổi thanh xuân thứ hai… bằng những dòng chữ...
Hoàng Đức Duy
Tôi đọc đến gần cuối thì bỗng thấy máu chảy xuống môi...
Hoàng Đức Duy
Mũi tôi chảy máu
Hoàng Đức Duy
Tôi run tay đặt sách xuống, mọi thứ trước mắt nhòa đi. Đầu óc choáng váng, người lạnh toát
Hoàng Đức Duy
Rồi tôi ngã xuống sàn
Hoàng Đức Duy
Và điều tôi chưa kịp làm là nhìn thấy trang cuối ấy...
Comments
py yeu oi.
hù=)) mới đổi tên nì
2025-09-02
1